Chương 23
– Nếu em cũng thích anh, vậy thì đừng suy nghĩ nhiều. Cho anh một cơ hội để anh được yêu thương và chăm sóc em cả đời được không?
– Nhưng…
– Anh biết em đang lo lắng điều gì. Chuyện quá khứ em hãy quên hết đi. Mình bắt đầu lại từ đầu được không?
Cô im lặng, vì bây giờ cô có nói gì cũng sẽ trở nên vô nghĩa. Cô cũng rất yêu anh. Mặc kệ sau này ra sao, cô chỉ biết đến hiện tại. Cô sẽ yêu thương người đàn ông này. Sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn và thử thách của cuộc đời.
Anh thấy cô im lặng, có thể hiểu là cô đã đồng ý không? Lúc này, anh buông cô ra và lùi về một bước rồi đưa tay ra
– Chào em. Anh là Phạm Hoàng Anh, năm nay anh 30 tuổi. Anh đã có một đứa con gái. Vậy em có đồng ý làm vợ của anh và làm mẹ của con anh không?
Cô bật cười ha ha. Rồi cũng đưa tay ra bắt lấy tay anh.
– Chào anh, em là Nguyễn Ngọc Nhiên. Năm nay em đã là bà cô 27 tuổi rồi. Anh không chê em chứ?
Rồi anh cũng bật cười. Cả đời này anh sẽ không chê cô. Duyên phận đúng là kì lạ. Năm năm trước, họ chỉ là những con người xa lạ. Lại vì một phút bất cẩn của cả hai mà gắn kết đến ngày hôm nay…
– Ba, mẹ có phải có phải là đối tác của ba đâu mà ba lại bắt tay?
Thì ra người nhỏ ngồi trên xe sốt ruột nên lần xuống để xem tình hình thế nào. Lại thấy được ba đang bắt tay mẹ. Hai người còn nhìn nhau cười. Mắt của mẹ lại ươn ướt. Chắc là mẹ mới khóc. Mà người lớn cũng lạ quá nha. Vừa khóc đã cười.
Cô vội bỏ tay xuống xấu hổ. Chết rồi, chết rồi. Con gái thấy cả rồi. Còn anh thì không xấu hổ như cô. Ngược lại còn ôm cô vào lòng.
– Vậy phải thế nào? Như thế này được không?
– Ba kì quá à…
Con bé vừa trách vừa lấy tay che mắt lại. Cô thì ngượng đỏ mặt còn anh lại bật cười sảng khoái. Sao trước giờ cô không biết, có những lúc anh lại vô sĩ như thế này.
Một giây trước vừa ôm cô vào lòng. Một giây sau anh đã bế bỏng cô lên rồi đi về hướng chiếc xe đang đỗ.
– Nè anh làm gì vậy?
– Anh bế vợ anh thì có gì là sai?
Anh quay lại nói với bé Uyên
– Con lớn rồi thì tự đi. Ba bế mẹ về.
Sau lưng anh truyền đến một tiếng “dạ” ỉu xìu. Đúng vậy, là tiếng của bé Uyên. Bé mà biết ba vừa có mẹ đã bỏ rơi bé thế này thì ngay từ đầu bé đã không tìm mẹ. Hu hu ba quá đáng lắm…
***
Tại một nghĩa trang yên tĩnh ở một vùng quê. Cô đặt bó hoa cúc trắng trên tay xuống trước mộ. Trên bia mộ, một người phụ nữ trung niên mỉm cười phúc hậu. Cô rơi nước mắt
– Mẹ, con gái bất hiếu. Cả đời mẹ cực khổ nuôi con, đến khi mẹ mất chưa kịp xả tang mẹ con đã ra nước ngoài…
Tuy ở nước ngoài nhưng mỗi năm đến ngày dỗ của mẹ, cô nấu một bữa cơm đơn giản để tưởng nhớ ngày mẹ mất. Nhưng cho dù có như thế thì cũng không giảm đi cảm giác tội lỗi.
– Mẹ ơi, mẹ đừng khóc. Mẹ khóc là bà ngoại không vui đâu.
Bé đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô. Mẹ đừng khóc, mẹ khóc như vậy bé đau lòng lắm.
Cô ngước nhìn bé mỉm cười.
– Chào bà ngoại đi con.
Rồi cô quay sang bia mộ.
– Mẹ ơi, cháu ngoại của mẹ. Lúc trước mẹ còn chưa kịp nhìn mặt cháu. Bây giờ con bé đã lớn thế này rồi.
– Con chào bà ngoại.
Bé lễ phép vòng tay lại thưa.
– Em không tính giới thiệu anh với mẹ sao?
Là giọng của anh. Sắp tới ngày dỗ của mẹ cô còn bé Uyên đã được nghĩ hè nên anh và cô xin nghĩ phép đưa bé về quê để thăm bà và nghĩ mát.
– À con quên. Mẹ ơi, anh ấy là bạn trai của con. Là ba của con gái con. Lúc trước mẹ còn hay dạy con là con gái phải biết giữ mình. Đến hôm nay con chưa có chồng đã có con. Nếu mẹ còn sống, chắc mẹ sẽ lấy cây to đánh đòn con, đúng không?
– Mẹ ơi, mẹ đừng nghe cô ấy nói bậy. Con là chồng của cô ấy. Vợ chồng có với nhau một đứa con cũng là chuyện bình thường mà. Đúng không ạ?
Anh lên tiếng thanh minh. Không thể để mẹ cô hiểu lầm như thế được.
– Mẹ yên tâm giao con gái mẹ cho con. Con xin hứa sẽ yêu thương chăm sóc cô ấy thay phần của mẹ.
Cô xúc động không thể nói thành lời. Mẹ ở trên cao, xin mẹ yên lòng vì bây giờ con đã có một gia đình thật sự của riêng mình…
Sau đó anh và bé ở lại nghĩa trang chờ cô. Cô tâm sự, cô kể cho mẹ nghe về những năm nay của cô. Nghĩa trang hôm nay không lạnh lẽo như mọi ngày, ngước lại còn có hơi ấm. Cô có cảm giác mẹ đang ngồi bên cạnh nghe cô kể chuyện, thi thoảng trên môi bà còn nở một nụ cười…
Đến khi hoàng hôn buông xuống. Người quản lí nghĩa trang đến nhắc nhở vì sắp đến giờ nghĩa trang đóng cửa thì cả nhà ba người mới chào tạm biệt mẹ cô rồi ra về.