Chương 67: Chiêu mộ nhân tài
Đặt Tiểu Bạch Thỏ của mình lên trên giường, nhìn cô bây giờ vẫn đang ngủ say, đồ còn chưa kịp thay ra, Lãnh Tư Hàn chỉ biết cưng chiều cô mà thở dài.
” Thôi thì để lần sau vậy.”
Hắn tiến ra tủ đồ, lấy cho cô một bộ đồ ngủ, giúp cô thay đồ ngủ xong, hắn mới ra ban công lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại cho Lục Hạo.
” Con chip đó, cậu xử lí thế nào rồi? Có hack lại được không?”
” Tên hacker này có vẻ rất cao tay, đội nhũ công nghệ thông tin của công ty hiện tại vẫn chưa thể làm gì được.”
Lãnh Tư Hàn nghe vậy thì cau mày, thật sự là cả một đám nhân viên của hắn không ai làm được gì sao? Rốt cuộc thì hắn vẫn phải ra tay.
” Đợi chút, tôi sẽ đích thân tới đó kiểm tra mã code.”
…
Ban nãy khi ở bữa tiệc, Lãnh Tư Hàn đang định chạy theo Bạch Vi đưa cô áo khoác thì lại đúng ngay lúc nhận được điện thoại của nhân viên.
” Thưa Lãnh tổng, phần dữ liệu đen của chúng ta vừa bị một con chip lạ xâm nhập, đối phương đang đe dọa sẽ tung nó ra ngoài ạ.”
Phần dữ liệu đen đó là một cổng tài liệu lớn của công ty hắn, bao gồm cả các kế hoạch, dự án ý tưởng của cả quá khứ và tương lai, nếu bị lấy cắp chắc chắn công ty sẽ không trụ được.
” Mau tập hợp các thành viên phòng công nghệ thông tin lại, tôi sẽ nhờ bác sĩ Lục tới giám sát các người.”
” Vâng.”
…
Hiện tại
Chiếc xe của Lãnh Tư Hàn vừa hay phóng tới trước cửa của tập đoàn Lãnh thị. Vì đã tối muộn nên đèn của của công ty cũng đã tắt hết, chỉ còn len lói vài ánh đèn mờ nhạt hắt từ trên khu vực văn phòng của hắn xuống.
Lãnh Tư Hàn tiến vào rồi lên thẳng tầng 3, nơi bộ phận lập trình của công ty đang hoạt động. Tới nơi liền thấy Lục Hạo dâng chống tay đứng bên cạnh một cậu nhân viên cặm cui vào chiếc máy tính.
” Sếp Hàn tới rồi, cậu mau tới xem loại code này đi.”
Lãnh Tư Hàn rảo bước tới chỗ chiếc máy tính, lấy một chiếc ghế và lướt một đoạn code.
” Chúng dùng mã code để làm mật khẩu thâm nhập chip điện tử, chúng tôi vẫn đang tìm cách để giải code, nhưng loại mã này trước đây bọn tôi chưa từng được học.”
Lãnh Tư Hàn lướt một lượt dòng mã code trên máy tính, nhìn loạt mã này rất quen. Kiểu viết mã như vậy hình như hắn từng thấy ở đâu rồi.
Lãnh Tư Hàn bỗng nhìn thấy một kí hiệu code quen thỗn, lại nhớ đến cuộc đấu trí không cân sức với Nhất Trí Dương vào mấy năm trước. Đúng rồi, cái kiểu viết này, rất giống với tên nhóc họ Nhất kia, nhưng tại sao nó lại phải hack chip của hắn cơ chứ?
” Tôi biết kiểu code này, nhưng tôi chưa có cách giải.”- Lãnh Tư Hàn chống tay lên cằm, một vẻ suy nghĩ.
” Nhưng tôi biết có người có thể giải được loại mã code này.”
Cả đám nhân viên đều nhìn hắn kinh ngạc. Trên đời này thật sự có một kiểu người thiên tài vậy sao? Có thể tự chế code xâm nhập khó tới vậy?
” Mọi người từ giờ đến ngày mai giúp tôi tăng bảo mật của các dữ liệu khác trong công ty, đề phòng bọn chúng vẫn có thể đánh cắp thêm các tài liệu khác.”
” Rõ.”
…
Sáng hôm sau, khi Bạch Vi tỉnh dậy thì Lãnh Tư Hàn đã dậy từ sớm, ngồi ở dưới uống cà phê chờ cô. Bạch Vi sực nhớ đến chuyện tối qua, liền vội vàng kiểm tra quần áo, thì thấy bộ đồ ngủ đã được thay ra từ bao giờ, bộ đầm dạ hội thì được treo ở góc phòng, nhưng phía dưới không có cảm giác gì, mới thở phào.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, xuống dưới thì Lãnh Tư Hàn đã ngồi sẵn ở bàn ăn, bình tĩnh nhâm nhi tách cà phê. Bạch Vi bây giờ cũng đã thay đồ xong, mặc bộ đồng phục cấp 3 đi xuống.
” Hôm nay chú không cần đi sớm sao?”
” Hôm nay không vội. Tôi đưa em đi học rồi tới công ty cũng được.”
Bạch Vi tiến xuống phía bàn ăn, ngồi đối diện hắn, tay cầm lát bánh mì lên.
Lãnh Tư Hàn nhìn cô dịu dàng, điềm tĩnh. Công ty đang gặp rắc rối, nhưng nhân tài mà hắn cần chiêu mộ bây giờ lại ở trường của Tiểu Bạch Thỏ, hơn nữa hắn cũng muốn dành thời gian cho cô nhóc này một chút.
Sau khi ăn sáng xong, Lãnh Tư Hàn đưa Tiểu Bạch Thỏ lên xe, tự mình lái xe tới trường. Khi bọn họ tới nơi thì cũng vừa lúc Nhất Trí Dương và Đường Hoa chở nhau đi qua. Thấy Bạch Vi bước ra từ chiếc BMW đen, Đường Hoa liền đẩy lưng bảo cậu đi nhanh ra đó.
” Chào cậu, Bạch Vi.”
Đường Hoa làm như không để ý tới Lãnh Tư Hàn, chỉ chào mỗi Bạch Vi.
” Chào hai cậu.”
Lãnh Tư Hàn nhìn cá tình cảnh này, có lẽ cũng hiểu hai đứa nhóc này bây giờ cũng chẳng ưa gì mình, nhưng thôi hắn dặn lòng không thèm chấp trẻ con.
Sau khi để Bạch Vi đi lên trước với Đường Hoa, Lãnh Tư Hàn mới gọi Nhất Trí Dương lại.
” Chú muốn gì ở tôi đây?”- Nhất Trí Dương định chạy theo sau hai người kia thì bị hắn kéo lại nên có chút khó chịu.
” Tôi có chuyện cần nhóc giúp đây.”
” Chuyện gì kệ chú. Sao tôi phải giúp chứ?”
Nghe vậy thì Lãnh Tư Hàn đúng là có chút cứng họng. Lúc trước là vì muốn tranh Tiểu Bạch Thỏ với hắn nên Nhất Trí Dương mới chịu thi đấu lập trình với hắn để chứng minh khả năng. Nhưng bây giờ Tiểu Bạch Thỏ cậu cũng có cần dành nữa đâu?
” Tôi muốn mời nhóc về công ty giúp tôi làm việc, tôi cảm thấy nhóc rất có tài.”
” Tôi đã đủ tuổi lao động đâu ông chú này? Thả tôi ra coi.”
” Hừm…tôi nghe nói nhóc đang muốn chứng minh bản thân mình với cha nhóc lắm mà, còn nghe nói sắp tới phải về công ty kế thừa sản nghiệp kinh doanh của cha nhóc nữa. Đang muốn đầu tư cho nhóc chút mà xem ra không được rồi.”
Lãnh Tư Hàn làm một vẻ mặt tiếc nuối, 3 phần là thật, 7 phần là giả để dụ Nhất Trí Dương.
” Tôi sẽ thử suy nghĩ chuyện này…”
Nhất Trí Dương bị nói trúng tin đen thì khựng lại một chút mới trả lời hắn. Đúng là bây giờ cậu đang cần tìm một cơ hội để chứng minh cho cha thấy, cậu không hề phụ thuộc vào sản nghiệp của cha mình, cậu có thể có một sự nghiệp riêng mà không cần thừa kế chúng.