Chương 59: Đón vợ đi học về
Xung quanh Bạch Vi bây giờ chỉ còn là tiếng những hạt mưa rơi trên mái tôn, tiếng trò chuyện ríu rít của mấy nhóm bạn, và tiếng bàn tán không rõ ràng của vài bạn nữ xung quanh.
” Bạch Vi, sao muộn như vậy rồi mà vẫn không thấy ai tới đón cậu vậy?” – một bạn học nữ vừa đi ra cửa sảnh, thấy cô tan trường đã lâu mà chưa có ai đón, thì liền bắt chuyện.
” Mình…cũng không nữa…”
” Cái chú Lãnh gì đó mà đẹp trai đâu rồi? Bình thường thấy hai người ôm nhau trước cổng trường thắm thiết lắm mà?” – bạn học nữ kia thấy cô ấp úng, cậy có mấy bạn chơi thân với mình ở đó mà lên nước.
” Có lẽ là chú ấy đang bận gì đó thôi. Không ai đón thì lát mình chạy ra bắt taxi về là được rồi.”
” Bất tiện ha. Có khi chú ấy phải chuẩn bị cho hôn ước với chị Thẩm ấy nhỉ? Mình nghe nói bọn họ có hôn ước, còn là người yêu với nhau hơn 10 năm nay đó. Chị ấy cũng là một người rất tài giỏi luôn. Bọn họ đúng là xứng đôi mà.”
” Cái đó…không phải vậy đâu…”
” Mình nói không phải sao?”
“…”
Bạch Vi bây giờ cũng chỉ biết cạn lời. Thật ra cậu ấy nói cũng không phải là sai. Chị Thẩm Nhiên Diễm đúng là rất xinh đẹp, tài giỏi, gia thế tốt. Xét về mọi mặt thì đúng là hơn cô rất nhiều, tốt hơn gấp trăm lần một cô nhóc tự nhiên được hắn nổi hứng lượm về nuôi, bị cha bỏ rơi, mồ côi mẹ từ nhỏ, không một nơi nương tựa. Đối với Bạch Vi bây giờ, có lẽ Lãnh Tư Hàn là người duy nhất mà cô muốn trân trọng, muốn hắn được hạnh phúc, muốn hắn mãi ở lại bên cạnh cô. Nhưng
Chuyện Thẩm Nhiên Diễm và Lãnh Tư Hàn bị chụp lén đến bây giờ cả thành phố này ai cũng biết, dù hắn đã cố gắng bịt nguồn tin tức như nó vẫn bị tràn lan ra.
Trước giờ Bạch Vi luôn là một học sinh thuộc trong hàng top đầu của trường, điểm kiểm tra lúc nào cũng lọt top 5 toàn trường, không cần thi vào mà còn được tuyển thẳng, đã thế còn là vào lớp đầu chất lượng cao của trường nên vẫn luôn có rất nhiều bạn ganh tị với cô.
Hơn nữa, theo như nguồn tin truyền miệng của vài nhóm học sinh, thì có vẻ như Bạch Vi và Lãnh Tư Hàn có một mối quan hệ không rõ ràng, chỉ biết là rất thân thiết. Mà Lãnh Tư Hàn lại nổi tiếng là một đại tổng tài đẹp trai, tài giỏi, dù thời gian đã trôi qua mười năm nhưng dường như độ nóng về nhan sắc của hắn vẫn cứ là khiến cho bao nàng mê mệt. Lãnh Tư Hàn nổi tiếng là không gần nữ giới quá nhiều, phụ nữ đến bên hắn đều phải đánh đổi rất nhiều.
Vậy mà rốt cuộc tại sao một đứa nhóc ” tay không tất sắt” như Bạch Vi lại có thể thân thiết với hắn như vậy. Điều này đã làm nổi dậy lên lòng ghen ghét, đố kị của nhiều bạn nữ trong trường.
Mấy bạn nữ kia đang cảm thấy đắc thắng vì nghĩ mình vừa mới trừng trị được một con nhỏ trà xanh kiêu ngạo thì từ phía cổng trường, chiếc xe BMW đen của Lãnh Tư Hàn từ từ tiến vào trong giữa sân trường, trước con mắt của bao nhiêu nữ sinh kia.
Người đàn ông tuấn tú, mái tóc ngả nâu được vuốt phần bên phải tạo độ phồng, diện trên mình chiếc áo sơ mi trắng bị dính nước mưa in ra một phần cơ bụng săn chắc của hắn bên trong,được sơ vin vào chiếc quần jean đen sẫm toát lên một vẻ lịch thiệp, đầy trưởng thành. Lãnh Tư Hàn cầm một chiếc ô trắng đơn giản bước ra từ phía ghế lái, từ từ bước về phía Bạch Vi.
” Chú…tới rồi.” – Cô hơi ngơ ra trước cá giao diện soái ca đi mưa này của hắn. Mấy cô nữ sinh đang đứng gần đó dường như cũng chỉ biết há hốc mồm, mê mệt vì vẻ đẹp kia.
” Xin lỗi, để em chờ lâu rồi. Tôi bị vướng chút việc giờ mới tới kịp.”
” Chào chú, cháu là Tô Mỹ, là bạn học của Bạch Vi ạ.” – Cô gái hồi nãy ra bắt chuyện với cô, bây giờ hai mắt liền sáng lên, nhưng không quen lịch sự để làm quen với Lãnh Tư Hàn.
” Tiểu Bạch Thỏ, em quen cô nhóc này sao?”- Lãnh Tư Hàn liếc qua Tô Mỹ một cái, nhưng cũng chẳng thèm để ý lắm.
Hắn nhanh chóng tiến tới khoác lấy vai Tiểu Bạch Thỏ, ôm cô vào trong vòng tay. Nhưng dường như cô vẫn sợ sự dị nghị từ phía Tô Mỹ, dứng cách hắn ra một chút. Lãnh Tư Hàn hiểu rằng Bạch Vi đang có ý giữ khoảng cách với mình trước mặt bạn bè xung quanh, nên bỗng dưng lại cảm thấy có chút buồn.
” Bạn cùng lớp thôi.”
” Bạn cùng lớp sao, vậy nhờ nhóc chú ý đến Tiểu Bạch Thỏ nhà chú nhé.”
” Vâng ạ.”
Lãnh Tư Hàn giảm bớt độ lạnh trên gương mặt, cười mỉm một cách lịch sự với Tô Mỹ và đưa tay ra định bắt tay với cô. Tô Mỹ cũng nắm bắt cơ hội, nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy bàn tay hắn. Dù chỉ là được bắt tay thôi cũng đã là rất vinh dự rồi.
” Tiểu Bạch Thỏ, chúng ta về thôi, cũng muộn rồi.”
” Được.”
Lãnh Tư Hàn ôm lấy Bạch Vi, nghiêng chiếc ô nhỏ về phía cô để che mưa rồi đi thẳng ra xe, chẳng màng cho kích cơ chiếc ô khiến những giọt nước mưa chảy xuống thấm ướt một góc vai hắn.
” Chú mau che ô thẳng lên đi, người chú bị ướt rồi kìa.”- Bạch Vi nhìn sang Lãnh Tư Hàn bị ướt gần như cả chiếc áo, lo hắn bị cảm liền nhắc nhở.
” Không sao, dù sao tôi cũng bị ướt rồi. Việc quan trọng của tôi bây giờ là không muốn để em dính mưa. Em mới là người tôi cần chăm sóc đấy.”
Bạch Vi tự nhiên đỏ mặt, bèn quay mặt sang bên kia, cánh tay mảnh khảnh còn đẩy hướng cây dù trong tay hắn dựng thẳng lên, bản thân thì đứng nép vào gần thân thể to lớn của hắn.
” Chú mà ốm ra đấy là tôi không thèm chăm sóc chú đâu. Ắt xì!”
” Em mới là người đang lạnh kìa. Còn ở đó mà lên giọng với tôi nữa.”- Lãnh Tư Hàn hơi cúi xuống, lấy hai ngón tag bóp nhẹ cái mũi nhỏ của Tiểu Bạch Thỏ vẻ cưng chiều.
Sau khi vào trong xe, sợ cô bị lạnh nên Lãnh Tư Hàn lấy chiếc áo khoác vest đang khô ráo của mình khoác lên người cho cô.
” Khoác tạm vào cho đỡ lạnh. Lags về tắm nước ấm luôn.”
” Cảm ơn chú. Thế chú không thấy lạnh sao?”
Lãnh Tư Hàn từ từ nắn lấy bàn tay nhỏ còn chút hơi ấm của Bạch Vi ở bên cạnh, còn nở một nụ cười rất dịu dàng.
” Như này là không còn lạnh nữa rồi.”
” Dẻo miệng.”
Lãnh Tư Hàn cứ như vậy mà lái xe được một lúc, thì liền nhớ ra chuyện mời cô đi dự tiệc với mình, liền lập tức mở lời.
” Cuối tuần này em có rảnh không?”
” Chắc là không, vì hiện tại cũng chưa tới mùa thi.”
” Vậy tối hôm đó em đi dự tiệc với tôi nhé.”
” Tiệc sao?”
” Đúng vậy. Là tiệc sinh nhật của đối Thẩm lão gia, nói trắng ra là tiệc giao lưu. Có lẽ sẽ có khá nhiều người tới. Tôi muốn nhân cơ hội này công khai chuyện của chúng ta, được không?”
Bạch Vi nghe hắn bói vậy thì có chút suy ngẫm. Trước giờ hắn cũng chỉ dám đưa cô tới công ty, quanh quẩn ở công viên giải trí, Lãnh gia nhưng chưa bao giờ đưa cô đi dự máY buổi tiệc phức tạp của giới quý tộc đó cả.
” Tôi có thể sao?”
” Sao lại không chứ? Em là người phụ nữ của tôi mà.”
” Vậy…tôi sẽ suy nghĩ.”
” Được.”