Chương 2205
“Tôi còn có thể trở về được sao?”
Cậu ấy hỏi lại, tự giễu bật cười một tiếng.
Một tiếng này bao hàm quá nhiều cô đơn.
Cô không thấy được sắc mặt của cậu ấy, không biết cậu ấy đang có biểu cảm gì, nhưng chắc là… Rất đau khổ.
Đến cùng là chuyện gì khiến cho bây giờ cậu ấy trở nên như thế.
Đúng là loại chuyện đó rất đáng sợ, nhưng không đến mức.
khiến cậu ấy đột nhiên trở thành một người khác như vậy.
Cô không biết, Diên từ bỏ cái gì… “Được rồi, cô đã nói đủ rồi, cần phải trở về đi thôi. Giữa tôi và cô… Không có bất kỳ tình nghĩa gì, loại người như tôi đã làm nhiều việc ác, nhất định là phải xuống địa ngục. Cô hãy sống cuộc đời của mình thật tốt, tôi sẽ không trở thành kẻ thù của gia đình cô đâu, đây là…
Điều duy nhất mà tôi có thể làm vì cô”
Giữa tôi và cô, không có bất kỳ tình nghĩa gì…
Lần này, đến cả bạn bè cũng không phải, mà là người dưng.
Cô há to miệng muốn nói cái gì, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại một chữ cũng không thể nói ra.
Cuối cùng, trong cổ tắc nghẹn, cô nói: “Tôi… Tôi biết rồi”
Cô nhìn bóng lưng của Diên thật sâu, nhẫn tâm quay người rời đi.
Bọn họ đứng ở hai mặt đối lập khác nhau, về sau coi như có không trở thành kẻ thù cũng rất khó trở thành bạn bè.
Cô cô đơn rời đi, rõ ràng là ngày hè nắng chói chang, nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Diên nghe thấy tiếng bước chân của cô rời đi, trái tim hung hăng run lên, lập tức quay người nhìn sang.
Đôi mắt xanh thẳm dường như đã lật đi lớp mực dày, sóng lớn cuộn trào nuốt chửng nỗi buồn.
Cô nói đúng, ai ở bên cạnh cậu ấy đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, chính mình cũng có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ.
Sở dĩ cậu ấy còn sống, là vì mẹ, vì anh hai.
Trong lòng cậu ấy vẫn luôn chờ mong mình có thể trở thành người mà Hứa Minh Tâm thích.
Tính cách của cô ngây thơ như vậy, làm sao có thể làm bạn với một người có hai bàn tay dính đầy máu tươi chứ.
Cậu ấy không dám yêu cầu xa vời với cô, chỉ cần có thể tình cờ nhìn thấy, biết được cô sống mạnh khỏe là được rồi.
Cậu ấy không muốn tranh đoạt với người khác, chỉ muốn sống sót thật tốt.
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy biết Hứa Minh Tâm sẽ không ghét bỏ mình, thế nhưng cậu ấy lại không khống chế nổi mình.
Cậu ấy… Chán ghét mà vứt bỏ mình, lựa chọn từ bỏ bản thân, vứt bỏ mình xuống địa ngục sâu thẳm.
Mỗi lần cậu ấy nhìn thấy cô, đều vô cùng xấu hổ, cảm thấy mình rất dơ bẩn.
Nếu như đã không thể trở về được, thế thì dứt khoát… Tính toán thù mới và hận cũ một thể đi.
Những kẻ hãm hại cậu ấy đi đến bước đường này đều sẽ phải chết không yên lành.
Cô chán ghét vứt bỏ mình cũng được, ghét cay ghét đắng mình cũng được, cậu ấy chỉ muốn điên cuồng một lần, vì chính mình mà báo thù.