Chương 2049
“Không chừng em còn có thể vui vẻ đối diện với hai người thêm một thời gian. Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ tới chuyện một trong hai người sẽ xảy ra chuyện là em lại rất khó chịu”
“Cố Gia Huy… Em khó chịu quá, em đau lòng… Ở đây đau quá…”
Hứa Minh Tâm khóc như một đứa trẻ, tay chỉ vào ngực.
Bả vai cô run lên, tiếng khóc nức nở vang lên trong xe.
Cố Gia Huy nghe thấy cô nói thế thì như bị đâm một nhát dao vào ngực, trái tim đau đớn như bị xát muối.
Ông trời thực sự đã đưa cho anh một vấn đề rất lớn, căn bản không thể toàn vẹn đôi bên được.
“Cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ nghĩ một kế sách toàn vẹn đôi bên!”
Cố Gia Huy nói ra từng chữ.
“Nếu như anh giết chết Phó Minh Tước khiến em không thể đối mặt với anh được nữa và phải sống trong áy náy, vậy chúng ta sao có thể nói tới việc hoạn nạn có nhau, ước hẹn đầu bạc răng long chứ?”
“Anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, nhưng… Anh cũng đã tính tới chuyện xấu nhất, nếu như không thể toàn vẹn đôi bên thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn bảo vệ người thân yêu nhất của mình. Bố anh, anh trai anh, em có thể hiểu anh..”
“Vì em hiểu hai người bất đắc dĩ nên em mới đau khổ như vậy. Không bắt buộc, cho dù câu trả lời là gì thì em cũng không muốn suy đoán. Bây giờ em chỉ muốn sống thật tốt với anh thôi, có được không, anh ba Huy…
Cô ôm chặt lấy Cố Gia Huy, chui vào trong ngực anh, nước mắt rơi lã chã.
“Em cứ khóc một trận thật to đi, đừng giấu ở trong lòng”
Anh dịu dàng vuốt lưng cô, lòng đau như cắt.
Cuối cùng, Hứa Minh Tâm khóc đủ rồi, hai người mới lái xe về nhà Trên đường đi, cả hai đều không nói lời nào.
Về tới nhà, ông cụ thấy cô bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
Ông nhìn thấy sắc mặt của cả hai người đều không tốt nhưng vẫn không hỏi gì Hứa Minh Tâm đã thấm mệt, cũng không ăn xâu kẹo hồ lô mà quay về phòng luôn.
Ông cụ kéo Cố Gia Huy lại và hỏi: “Sao hả? Có phải Phó Minh Tước ức hiếp con bé không?”
“0 † ân oán của con và Phó Minh Tước. Bố, rốt cuộc là tại sao bố lại đắc tội Phó Minh Nam vậy, tốt xấu gì ông ta cũng là cậu của con, tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này vậy ạ? Không phải là bố cướp mẹ con về đấy chứ?”
Cố Gia Huy nhíu chặt lông mày, anh nghỉ ngờ rằng năm đó Cố Gia Bảo đã mê mẩn sắc đẹp của Úy Như, sau khi tỏ tình không được đã cưỡng bức bà và từ đó đắc tội với nhà họ Phó.
Úy Như mất trinh tiết, bất đắc dĩ phải gả đi, nhưng hai nhà lại kết ân oán.
Cố Gia Bảo nghe thấy thế thì nhíu chặt lông mày, sắc mặt lập tức trở nên đen xì như đáy nồi.
“Con đoán mò cái gì vậy hả? Bố và mẹ con yêu nhau thật lòng rồi kết hôn! Nhưng mà Phó.. Một lời khó nói hết, người cũng còn nói những lời này làm gì”
Cố Gia Bảo nói đầy sâu xa, trong đôi mắt sắc bén cất giấu nỗi đau khổ khó nói nên lời.
“Phó Minh Nam phản đối cuộc hôn nhân của hai người ạ?”
“Haiz, lúc đó anh cả Cố Triệt của con đã lớn rồi, bắt đầu tiếp quản tập đoàn Sinh Ý. Ông †a nói mẹ con gả cho bố sẽ phải chịu rất nhiều khó khăn, đau khổ. Mà mẹ con lại mắc bệnh di truyền, tim không được khỏe, không thể quá lo lắng được. Tất cả là do người làm chồng này vô dụng, khiến bà ấy sau khi kết hôn còn phải giải quyết chuyện của hai đứa”