Chương 17: Tiệc chiêu thương
- Trang Chủ
- Vô Hạn Chiếm Hữu: Cô Vợ 100 Vạn Tệ Của Nguỵ Tổng - Hoa Quỳnh Dưới Nắng
- Chương 17: Tiệc chiêu thương
– Vâng, Ngụy tổng! Ngài cần gì ạ?
– Thư ký Tống đã trở về chưa?
– Thư ký Tống vừa mới về ạ!
– Ừm! Gọi cô ấy lên gặp tôi.
– Vâng, Ngụy tổng?
Không mất quá nhiều thời gian, Tống Mặc Khê đã có mặt.
– Ngụy tổng! Ngài có việc gì cần căn dặn sao?
Ngụy Quân Châu mắt dán chặt vào màn hình máy tính:
– Cô hãy điều tra người có tên là Uông Tiểu Mẫn cho tôi. Về gia đình và các mối quan hệ của cô ta.
– Sao ạ?
Ngụy Quân Châu nhìn Tống Mặc Khê, ánh mắt không mấy hài lòng;
– Cô nghe không rõ sao?
Tống Mặc Khê giật mình, vội chỉnh lời:
– Xin lỗi Ngụy Tổng! Tôi sẽ đi điều tra ngay ạ!
– À! Còn chuyện này nữa. Tôi sẽ đến tham dự buổi tiệc chiêu thương vào cuối tuần này. Cô hãy điều chỉnh lại lịch trình cho phù hợp đi.
Tống Mặc Khê ngạc nhiên:
– Ý ngài là biểu tiệc của Quỹ Hy Vọng Xanh ạ? Nhưng ngài đã từ chối lời mời rồi mà.
Ngụy Quân Châu lạnh lùng:
– Thì sao? Tôi không được đổi ý à?
– Ý tôi không phải như vậy ạ! Tôi sẽ liên lạc lại với bên Quỹ Hy Vọng Xanh và sắp xếp lại lịch trình.
– Ừm! Không còn chuyện gì nữa đâu. Cô tiếp tục công việc của mình đi.
Nói rồi Ngụy Quân Châu lại dán mắt vào màn hình. Tống Mặc Khê cúi đầu:
– Vâng, Ngụy tổng!
Sau đó, Tống Mặc Khê rời khỏi văn phòng. Vừa ra khỏi, Tống Mặc Khê đã thay đổi hoàn toàn thái độ. Cô trông có vẻ khó chịu và bực tức.
“Lúc trước là Doãn Y Nhi, bây giờ lại là Uông Tiểu Mẫn. Ngài ấy đang muốn làm gì vậy? Cả việc đến dự tiệc của cái Quỹ chết tiệt đó nữa. Gì mà không có hứng thú…Cuối cùng vẫn là không nỡ bỏ lỡ việc gặp gỡ Kiều Khả Ny…Bực mình thật đấy!”
…****************…
Doãn Y Nhi ngồi ở bàn trang điểm, cô nhẹ nhàng kéo ngăn tủ, lấy ra tuýt thuốc mà Ngụy Quân Châu đã đưa rồi bắt đầu thoa lên những vết thương trên người mình. Vì quá tập trung vào việc bôi thuốc mà Hạ Cường vào phòng lúc nào cô không hay. Thấy Doãn Y Nhi đang chăm chút làm gì đó đến mức không phát hiện ra sự hiện diện của anh, Hạ Cường tò mò đến gần.
– Tiểu Ý! Em đang làm gì vậy?
Doãn Y Nhi giật mình làm rơi tuýt thuốc xuống đất. Thấy vậy, Hạ Cường cầm lên, hỏi:
– Em lấy cái này ở đâu ra vậy?
Vì quá bất ngờ nên Doãn Y Nhi có phần bối rối, lúng túng nói:
– À…cái này…cái này…
Rồi cô chợt nảy ra ý:
– Cái này là của quản gia Trần đã đưa cho em.
– Vậy sao?
Hạ Cường trông không có vẻ gì là nghi ngờ. Anh ngồi xuống bên giường, ánh mắt có chút tự trách:
– Xin lỗi em! Chắc là em đau lắm.
Doãn Y Nhi lấy lại tuýt thuốc, đáp:
– Không sao đâu! Cũng không phải do anh cố ý…
Đột nhiên cả hai rơi vào im lặng. Một lúc sau, Hạ Cường mới ngập ngừng lên tiếng:
– Lần sau…nếu chuyện này lại xảy ra…em cứ đánh lại anh…hay bỏ chạy cũng được…
Doãn Y Nhi cười gượng:
– Sẽ không có lần sau đâu.
– Hả? À! Dĩ nhiên rồi! Dĩ nhiên là sẽ không có lần sau. Anh sẽ cố gắng kiềm chế nên em đừng lo lắng nhé!
Ánh mắt Doãn Y Nhi thoáng buồn:
“Ý em không phải như vậy đâu!”
– Sao vậy? Sao em không nói gì?
Doãn Y Nhi lắc đầu, mỉm cười:
– Không có gì! Anh không cần phải để ý đâu.
Rồi Doãn Y Nhi bắt đầu đề cập đến buổi chiêu thương:
– À! Em có chuyện này muốn nói với anh.
Hạ Cường ngạc nhiên:
– Hửm? Là chuyện gì vậy?
– Em có tình cờ thấy được thiệp mời của Quỹ Hy Vọng Xanh mời anh đến buổi tiệc chiêu thương của họ. Em có thể cùng anh tham dự buổi tiệc được không?
Hạ Cường đột nhiên im lặng. Doãn Y Nhi có chút bất an, vội giải thích thêm:
– Anh biết em rất thích chơi piano mà. Nghe nói buổi tiệc sẽ có các phần trình diễn âm nhạc, có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng tham gia. Em rất muốn biểu diễn ở đó. Nó sẽ là bước đệm cho con đường âm nhạc của em sao này.
Hạ Cường đắn đo:
– Nhưng mà…
Doãn Y Nhi thở dài, buồn bã:
– Không sao! Anh không muốn đi cùng em cũng được…Dù sao người được mời cũng không phải là em…
Hạ Cường nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Doãn Y Nhi, cuống cuồng giải thích:
– Không phải anh không muốn đi cùng em đâu. Chỉ là…
– Là sao?
Hạ Cường cứ ngập ngừng, mãi mới chịu nói lý do:
– Thì là…anh nghe nói Hàn Cảnh Thiên cũng sẽ tham dự…Lỡ như…lỡ như em và cậu ta…
Hoá ra lý do Hạ Cường do dự mãi không muốn Doãn Y Nhi tham dự buổi tiệc là vì ghen. Doãn Y Nhi nắm bắt được tình thế, vội trấn an Hạ Cường:
– Hàn Cảnh Thiên cũng tham gia thì có làm sao chứ? Em là cùng anh đến chứ có phải đi một mình đâu. Anh lo lắng vô ích rồi.
Hạ Cường suy nghĩ, thấy lời của Doãn Y Nhi cũng có lý. Cuối cùng, anh cũng quyết định đồng ý:
– Được rồi! Nếu em muốn anh sẽ cùng em đi.
– Thật sao?
Doãn Y Nhi nghe vậy liền không giấu nổi niềm vui.
– Ừm! Ngày mai anh sẽ đưa em đi chọn trang phục cho buổi tiệc.
Doãn Y Nhi vui vẻ thấy rõ. Nhìn thấy Doãn Y Nhi đã có phần khởi sắc hơn, Hạ Cường thầm vui mừng, nghĩ rằng Doãn Y Nhi đang dần dà tiếp nhận anh. Mà Hạ Cường nào có hay, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch chạy trốn khỏi anh của cô.
…****************…
Một nam thư ký từ tốn đi về phía văn phòng Phó tổng giám đốc của Quỹ Hy Vọng Xanh. Anh gõ cửa, bước vào, cúi chào người phụ nữ đang nghiêm nghị ngồi ở bàn làm việc.
– Phó tổng Kiều! Đây là chương trình chi tiết của buổi chiêu thương cuối tuần này. Cô xem có gì sai sót hay cần điều chỉnh gì không ạ?
Người phụ nữ rời mắt khỏi bản kế hoạch gây quỹ đang đọc dở, cầm lấy tài liệu mà nam thư ký đưa, lật giở từng trang và chăm chú kiểm tra kĩ lưỡng. Sau khi đã xem xét hết nội dung chi tiết của chương trình, người phụ nữ hỏi nam thư ký:
– Vậy còn vấn đề khách mời thì sao? Có ai từ chối tham dự không?
– Hầu như không có ai từ chối hết ạ!
– Vậy sao? Nhưng tôi nghe nói là Ngụy tổng của Đại Nguỵ Thế Vương từ chối lời mời mà.
– Vâng ạ! Đúng là lúc đầu ngài ấy có từ chối nhưng sau đó thư ký của Ngụy tổng đã liên lạc lại và báo rằng ngài ấy sẽ đến tham dự buổi tiệc ạ!
Người phụ nữ nghe vậy liền nở một nụ cười thích thú.
– Ừm! Tôi biết rồi! Cậu cứ làm theo như những gì trong bản kế hoạch đi. Không cần phải thay đổi gì đâu.
Người phụ nữ đưa bản kế hoạch cho nam thư ký. Anh nhận lấy, cúi chào rồi rời đi.
Người phụ nữ vẫn đang trong trạng thái vui vẻ, mân mê bảng tên trên bàn:
– Cậu vẫn là không nỡ bỏ lỡ cơ hội được gặp tôi nhỉ, Quân Châu?
Trên bảng tên là dòng chữ: Phó tổng giám đốc Kiều Khả Ny.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…