Chương 8: Hả Sao Lại Xuyên Không Chứ? (phần 2)
- Trang Chủ
- Vô Địch Kiếm Khách - Mộng Tưởng Vĩnh Hằng
- Chương 8: Hả Sao Lại Xuyên Không Chứ? (phần 2)
Tại bên trong thứ được gọi là Vòng Xoáy khi Thiên Hạo cùng Zahhak cùng bước vào, một vùng âm u vô cùng vô tận hắc ám bao quay, ở chính giữa có thể nhìn thấy 2 tia sáng nhỏ đó chính là Thiên Hạo cùng Zahhak đang niệm chú.
Hử?
Ngay khoảng khắc niệm chú kết thúc khắp toàn bộ vùng âm u tưởng chừng như chưa bao giờ có khái niệm gọi là “Ánh Sáng” thì nó đang dần được nhuộm sáng, một màu sáng tinh khiết thuần tuý chưa từng có.
“Đây không phải do ta niệm chú mà thành.”
Rắc rắc
Keng keng
Ngay khoảnh khắc đó, khoảng không trước mặt, nơi vừa mới đây còn không có gì bỗng bị
Chém vụn. Một mũi kiếm màu bạc xuất hiện.
Giống như có 1 ai đó, dù bị ẩn đi đằng sau không gian này, nhưng vì muốn vào mà chém toạc nó vậy.
Thứ vũ khí vừa cắt nát được không gian ấy, tuy nhìn qua có vẻ giống như một lưỡi kiếm, hay đầu của một ngọn giáo, nhưng cả 2 biết rõ, nó là một cái lưỡi hái!
“Đến rồi..”
“.. Không thể nhìn thấy nổi điểm tận cùng của nguồn linh khí đó..”
Thiên Hạo và Zahhak lúc này chăm chú nhìn vào khoảng không vừa bị chém nát đó, cả 2 một ngươi vung kiếm một người truyền lực.
Nhường như thứ sinh vật ẩn nấp trong vùng không gian đó sẽ xuất hiện và tấn công bọn họ bất cứ lúc nào.
Việc chạm trán một kẻ mà Thiên Hạo không thể thăm dò nổi chiều sâu của nó, không kể tới Zahhak thì có lẽ đây là lần đầu tiên.
“Cứ tập trung về phía đó đừng do dự hay hoảng sợ, muốn làm kẻ mạnh thì trước hết ngươi phải mạnh hơn cả kẻ mạnh!”
Thiên Hạo im lặng, đôi mắt lạnh lùng phát ra tia sát khí luôn nhìn chăm chú vào khoảng không đó.
Hử?
Vùng không gian vừa bị chém toạc khi nãy lan rộng, rồi từ đó vươn ra một bàn tay.
Đeo trên đó là chiếc găng tay màu đỏ.
Dùng hai tay kéo giãn vùng không gian đó, chẳng bao lâu sau, chủ nhân của đôi tay ấy đã hoàn toàn bước ra.
Khoác lên mình chỉ 1 chiếc áo choàng có mũ trắng tinh khiết, nhưng dù dùng toàn bộ sức mạnh của Thiên Hạo cũng không thấy được khuôn mặt được ẩn giấu dưới lớp áo ấy.
Hoặc có lẽ ngay từ đầu kẻ đó đã không sở hữu thứ gì được gọi là khuôn mặt.
“Thần Thời Gian-Chúc Chu”
“Đó là thần?”
“Đương nhiên rồi việc mà chúng ta đang làm chính là thay đổi vừa đưa ngươi quay ngược lại quá khứ mà, đối với những kẻ hư hắn thì sẽ chả bao giờ có việc làm lơ đau.”
Và Chúc Chu đã tới đây, hắn bước đến đây mang theo một cổ linh khí tang thương trái với cái tên hào nhoáng “Thần” ấy
Như nhận ra sự có mặt của hai kẻ dám bẻ công thời gian, hắn lập tức lên tiếng.
“–không thể tha thứ–“
Một giọng nói nghiêm khắc, tuy chỉ có vậy nhưng không gian xung quanh chấn động mãnh liệt cứ như thể vừa có một đợt sống càng qua vậy.
“Nếu được thì ngươi có thể nhắm mắt làm ngơ lần này thì ta sẽ đỡ hơn nhiều đấy. Mang danh là thay đổi thời gian để xuyên không nhưng ta làm điều này cũng chỉ để cứu một thần thú, không lẽ ngươi vẫn muốn ngăn cản ta sao?”
Có lẻ để ngăn quá khứ có thể bị thay đổi bởi thuật, thì luôn có một nguồn sức mạnh siêu nhiên hoạt động đề phòng cho chuyện đó.
Thần thời gian Chúc Chu, sẽ giữ vững thời gian bằng cách loại bỏ những nguyên nhân có khả năng xáo trộn quá khứ. Nói cách khác, tên thần này sẽ cố gắng giết người đang có ý định xóa bỏ thời gian, thay đổi nó.
“Ngay cả khi bọn ngươi không phải những kẻ duy nhất làm được, các ngươi cũng sẽ không cho phép bất kì phép màu nào được xảy ra mà không phải đến từ thần linh à?”
“Nói nhiều với hắn làm gì, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, gặp tiên trảm tiên, gặp quỷ diệt quỷ!”
Nói rồi Thiên Hạo vung kiếm lên một đường này chém ra nhắm đến Chúc Chu thẳng đến mà đánh đem theo đó là vô tận kiếm khí đi theo, lãnh trọn đòn này không bay đầu thì cũng gục gã.
“–không thể tha thứ, kẻ này có ý định phản đối thần linh–“
Nói rồi Chúc Chu lập tức vung một đòn mà đánh ra “Lưỡi Hái Thời Gian”
Vết chém của Cao Thiên lúc này đã bị cản lại và xóa xổ hoàn toàn như thể chưa từng tồn tại trong không gian – thời gian này vậy.
Đây chỉ đơn thuần là Chúc Chu quay ngược thời gian trước khi mà nhát chém của Thiên Hạo được tung ra mà thôi.
“–Công kích của ngươi chẳng bao giờ chạm đến được ta đâu–“
“–Quỳ xuống mà hối cãi đi! —
” Ahahahaahahahahhaha “
Thiên Hạo nghe một màn này liền lập tức bạo phát mà cười, hắn không biết mình vừa nghe lời này phát ra từ một vị thần hay một đứa trẻ lên ba nữa.
” Ngươi nghĩ chặn được một kiếm của ta là hết rồi à? Đối với ta việc xuyên không này cũng chỉ đơn giản như cầm một cục đá rồi ném đi vậy. “
Lúc này Thiên Hạo lại vung kiếm nhưng lần này hắn lại truyền vào đó linh khí của mình mà hắn đã tự sáng tác ra một cái tên mới cho nó” Hào Quang Kiếm “
” Thử một chém này xem “
Thiên Hạo vung kiếm lên một nhát này chém vụt ngang cắt đứt toàn bộ không gian thời gian, những thứ mà nó đi qua đều bị đem vào vô cùng vô tận bóng tối nuốt vào.
” –Muốn đánh? Nghịch Chuyển Tương Khắc-]
Vung lưỡi hái trên tay, Chúc Chu triển khai một rào chắn trước mặt
Khả năng của lá chắn đó chính là tua thời gian của đòn đánh chạm vào nó ngược về thời điểm chưa được hình thành, cứ như là chưa có bất kì đòn đánh nào được thi triển vậy.
Nó chính là một tấm khiên bất bại.
Nhát chém của Thiên Hạo tung ra cũng không phải ngoại lệ, chúng chạm vào tấm khiên rồi biến mất không chút dấu vết.
“Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ cũng tốt thôi, nhưng ngươi định đột phá rào chắn có khả năng quay ngược thời gian của ta thế nào đây?”
Pfft.. Thiên Hạo bất giác bật cười.
“Có gì buồn cười chứ?”
“Thứ đó ta đã phá xong rồi”
Dứt lào rào chắn của Chúc Chu tan vỡ trước sự kinh ngạc của hắn, vết chém của Thiên Hạo ban nãy chưa bị phá hắn đã bồi thêm vô cùng vô tận nhát kiếm tiếp theo, tất cả đều nhắm về Chúc Chu một hướng mà đánh!
Ah?
Cánh tay trái của Chúc Chu đã bị cắt phăn đi cùng vô số các vết thương trên người của hắn, cả cơ thể giờ đây đã tàn tạ đến mức hắn cũng không đứng vững nổi.
“Để ta nói cho ngươi biết linh khí của ta không chỉ là linh khí mà nó còn có một phần ma lực từ
Hắc Đế tuyệt đối xuyên kháng, khi ngươi cố gắng ngăn chặn đòn đánh của ta thì nó sẽ lập tức xuyên kháng, xuyên kháng còn có xuyên kháng xuyên kháng..”
“Bất luận cái gì thời gian, không gian đều bị xuyên tạc!”
“Ngươi đã biết rằng số phận được an bài như thế nào rồi nhỉ?”
Thiên Hạo hạ thấp thanh kiếm xuống rồi nói, mũi kiếm chỉa về phía của Chúc Chu. Hắn ánh mặt lạnh lùng bên trong nhìn vào cái tên gọi là Thần ấy mà không có lấy một cảm xúc.
“Giết hắn đi.”
Zahhak lúc này ánh mắt phát quang truyền một lượng linh lực vào thanh kiếm của Thiên Hạo khiến nó phát sáng lên một màu đen huyền bí, vô cùng bóng tối xuất hiện bọc lấy lưỡi kiếm, giờ khắc này thanh kiếm như đã trở thành “Bóng Tối” thật sự.
Thiên Hạo vũ thanh kiếm của mình rồi nói, Chúc Chu ánh mắt sắc lạnh ấy nhường như muốn ăn tươi nốt sống Chúc Chu vậy.
“Ta biết rằng ngươi sẽ không bao giờ chết đi bởi ngươi được liên kết với Thời Gian Tuyến Thần Thánh và ta biết kẻ cai quản thời gian thật sự không phải ngươi.”
Nói rồi hắn vung kiếm lập tức đầu của Chúc Chu rơi xuống cả cơ thể của hắn giờ phút này tan biến khi hắn biến mất nhường như cả không gian xung quanh cũng sụp đổ theo đó.
Một vòng xoáy vô tận được hiện ra hút cả Thiên Hạo và Zahhak vào trong, đây chính là thứ được gọi là “Phần Thưởng” khi tiêu diệt được thần thời gian, thứ cho phép kẻ đó có thể thao túng thời gian tuyến tính.
“Mau kết ấn!”
Zahhak lúc này hét lên thúc giục Thiên Hạo mau mau kết ấn.
“Định!”
Hắn cũng nghe và làm theo cả hai lúc này bị vòng xoáy cuồng cuộng hút vào bên trong bị đưa đến một nơi mà có lẽ đó là “Xuyên Không”