Chương 98
Diệp Bạch bước ra, đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, đây là một hoa viên vô cùng rộng lớn, ở xa kia, còn có một người đàn ông trung niên, mặc y phục xanh l với mái tóc đen xõa dài, đang ngồi thưởng trà, như cảm nhận được có người lạ, ông ta liền nhìn sang hướng Diệp Bạch.
“Tiểu tử, dám đột nhập vào Trương gia ta, ngươi chuẩn bị chết đi.”
Nói xong, ông ta rút kiếm ra, định lao đến tấn công, thì có người lên tiếng ngăn lại.
“Đệ đệ, dừng lại.”
Người mới nói là Trương Hiếu, cũng chính là ca ca của Trương Tính, người vừa chuẩn bị tấn công Diệp Bạch.
Ông ta bước lại gần chỗ Diệp Bạch, nhìn sơ qua một lượt, rồi suy nghĩ.
Ta đã bày bố trận pháp chằn chịt ở Trương gia, nếu muốn đi vào phải có thẻ gỗ của ta hoặc được người có thẻ gỗ cho phép, mà thẻ gỗ này chỉ có ta với một vài người khác có, nếu không, sẽ bị dính một đòn tấn công, ngang ngửa với một đòn toàn lực của cảnh giới thánh nhân.
Mà trên người tiểu tử này lại không chút vết thương, chỉ có ba trường hợp giải thích được, một tiểu tử này là người Trương Khai phái đến để viện trợ, hai là tên này đã giết được Trương Khai, rồi lấy thẻ gỗ của nó, còn ba là tên này đã đạt đến cảnh giới thần.
Nhưng quả thật trường hợp một vẫn là khả thi nhất, dù sao ta cũng đã kiểm tra qua một lượt, tiểu tử này hoàn toàn không phải là đối thủ của Trương Khai.
Ngay lúc này, Viêm Hạo và Trương Khai cung đi ra từ lỗ hổng không gian, còn về phần âm bản nguyên và dương bản nguyên, đã sớm hóa nhỏ rồi leo lên vai Diệp Bạch.
Thấy Trương Khai, Trương Hiếu cũng chắc thêm phần nào hơn, mà cũng có chút yên tâm, nhìn sang Trương Khai rồi lên tiếng nói. Kiếm Hiệp Hay
“Trương Khai, mọi việc sao rồi?”
Trương Khai nghe xong, thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.
“Thất bại rồi thúc phụ.”
Trương Hiếu nghe xong, trầm mặc suy nghĩ.
Chuyện này, ta đã sớm lường trước được, nhất định sau lần này, Lục gia sẽ để tâm đến Trương gia ta hơn, khả năng cao là không lâu nữa, bọn chúng sẽ cho người đến tấn công.
Gia chủ Lục gia tên đó vô cùng ma mãnh, nên chắc chắn sẽ không dễ bị chủ quan, mà cho quân tinh nhuệ đến tấn công, khả năng cao, hắn ta còn cử một hoặc hai tên trong ngũ đại thiên tôn, để san bằng Trương gia ta.
Với một người thận trọng như hắn, cho dù là ta nhân lúc này đánh lén, cũng không thể thắng được, chỉ còn cách dùng Trương Khai làm mồi nhử “dụ cọp ra khỏi hang” mới có thể thắng được, hoặc ít nhất, Trương gia cũng không bị diệt tộc.
Trương Hiếu nghĩ xong, tiếp tục nói.
“Không sao, ta đã sớm biết trước kết quả, bây giờ vẫn là nên tìm cách đối phó với Lục gia trước đã.”
Nói rồi, Trương Hiếu rời đi, ra hiệu cho mọi người theo sau, Diệp Bạch cũng chỉ đành cùng với những người còn lại đi theo.
Vừa đi Diệp Bạch vừa suy nghĩ.
Lão già này, ông ta biết trước Trương Khai sẽ thua, nhưng vẫn cho hắn đánh với Lục Khải, ông ta chắc chắn là có ý đồ, lúc này ở kiếp trước, ta còn chưa rời khỏi linh vũ giới, sau này mới nghe kể lại, nên cũng không hoàn toàn nắm rõ.
Tốt nhất, ta vẫn nên cảnh giác với lão ta.
* * *
Lục Phàm thở dài một hơi.
“Đồng phục này, các ngươi là người của Viêm gia a?”
Viêm Thế không chối mà trực tiếp trả lời.
“Đúng vậy thì sao a?”
Lục Phàm nghe xong, bật cười thành tiếng, thấy vậy, Viêm Thế bèn hỏi.
“Ngươi cười gì a?”
Nghe đến đây, Lục Phàm ngừng cười, mà trở nên nghiêm túc hơn, trên người tỏa ra một tia sát ý.
“Nếu đã vậy, thì chỉ đành giết các người thôi.”
Lục Phàm nói xong, nhảy lên phía trước, ngay lúc sắp tấn công, thì bị tên lính còn lại ngăn cản.
“Lão tứ, ngươi dừng lại đi, nếu giết đám này, chúng ta sẽ gây thù với Viêm gia.”
Viêm Thế nhìn theo hướng tiếng vừa mới phát ra, mà không khỏi ngạc nhiên.
Tên này chẳng phải là Lục Ảnh, kẻ xếp thứ hai trong ngũ đại thiên tôn, chỉ đứng sau mỗi tên Lục Khải, nhưng chẳng phải, nơi đây vô cùng hẻo lánh a? Chưa nói đến, khu này cùng không có nhiều thứ quan trọng, vậy mà lại để cho hai tên trong ngũ đại thiên tôn canh gác.
Hay là nói, tên gia chủ Lục gia đã sớm tính ra được chuyện này?
Lục Phàm lại tiếp tục nói.
“Viêm gia nhỏ bé đó, ta muốn diệt là diệt, sợ gì bọn chúng chứ?”
Nghe lời này, Lục Ảnh thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.
“Ngươi quả thật là đại ngốc, thứ chúng ta sợ không phải là Viêm gia, mà là thứ khác, nếu lúc này ra tay, Lục gia chúng ta sẽ bị các thế lực khác chú ý đến, nếu bọn chúng hợp công chúng ta, thì chỉ có cảnh diệt tộc.”
Nghe xong, Lục Phàm mới nhận ra, mà nói.
“Lão nhị, may mà có ngươi bằng không ta đã làm điều dại dột rồi, nhưng đám này phải làm sao a?”
Lục Ảnh nhìn qua một lượt, rồi lên tiếng đáp.
“Cứ đem bọn chúng về cho Lục gia chủ xử lí là được.”