Chương 92: Kế hoạch lật đổ Lục gia (5)
“Lục gia các người, đã bị dính vào cái bẫy của ta rồi, hắc hắc.”
Diệp Bạch nói xong, khiến Lục Khải có chút suy nghĩ.
Lục gia hiện tại đang họp bàn chiến sự, các điểm trọng yếu hiện tại, không có quá nhiều người canh gác, ta cũng đã bị kẹt ở đây, nếu Trương gia bọn chúng, có đủ quân lực, thì e là Lục gia ta, ít nhất cũng mất đi ba bốn cứ điểm trọng yếu.
Nếu thật sự là vậy, thì không xong rồi, ta nhất định phải thoát khỏi đây, trước khi quá muộn.
Trương Khai nhìn sang phía Diệp Bạch, mà thầm cảm thán.
Tiểu tử này, là đang muốn dùng lời nói, để khiến Lục Khải không tập trung vào trận đấu, từ đó mà lấy thêm nhiều lời thế, cũng có chút mưu mẹo.
Diệp Bạch nhân lúc Lục Khải vẫn đang còn suy nghĩ, mà muốn tấn công, hắn vừa nghiêng người về trước, đã liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng Lục Khải, trực tiếp vung quyền đánh tới.
Lục Khải xoay người, vung kiếm chặn lại đòn đánh, nhưng khi nhìn lại, đó cũng chỉ là tàn ảnh, còn Diệp Bạch đã sớm xuất hiện trước mặt ông ta, mà đánh một quyền cực mạnh.
Dính phải quyền này, Lục Khải bị bay ra xa, khuôn mặt cũng theo đó mà biến dị.
“Ngươi cũng khá đấy, tiểu tử.”
Lục Khải vừa chỉnh lại khuôn mặt, vừa nói.
Diệp Bạch nghe xong, liền bật cười, rồi lên tiếng đáp lại.
“Quá khen.”
Nói xong, Diệp Bạch lao đến tấn công, Lục Khải thở dài một hơi.
Phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, rồi đến tiếp viện, nhất định không thể để, Trương gia bọn chúng, chiếm được những điểm trọng yếu, của Lục gia ta.
Nghĩ xong, Lục Khải cầm chặt thanh kiếm, rồi phóng đến phía Diệp Bạch.
“Muốn so sức mạnh với ta a?”
Diệp Bạch thấy cảnh này, mà nói.
Nói xong, Diệp Bạch tạo thành nắm đấm, vung quyền đánh tới, Lục Khải cũng không chịu thua, vung kiếm ra chặn lại.
Vậy mà lại có thể, dùng tay không chặn được một nhát kiếm của ta, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi.
Nghĩ xong, Lục Khải càng dùng thêm sức vào cổ tay, khiến cho nhát chém lại càng thêm uy lực hơn, Diệp Bạch cũng không chịu thua, trên cánh tay nổi lên nhiều gân máu, rồi phồng to hơn do lượng linh lực thuần âm, và thuần dương dồi dào bên trong.
“Giải.”
Vừa dứt lời, lượng linh lực đó đã được giải phóng, linh lực được phóng thích ra cực mạnh, khiến không gian xung quanh, cũng bị bẻ cong.
Nhưng trước đòn này, Lục Khải vẫn không chút vết thương, mà vẫn đứng đó.
“Xem ra, ta không thể chơi đùa với ngươi nữa rồi.”
Lục Khải nói xong, trực tiếp nhảy về sau, giữ khoảng cách, thanh kiếm của ông cũng đột nhiên phát sáng, tỏa ra một thứ năng lượng kinh người.
“Nhất kích tất sát.”
Lục Khải nhảy lên, xoay người, vung một đường kiếm cực mạnh, khiến không gian xung quanh cũng bị bẻ cong.
Đối mặt với kiếm khí đang phóng đến, Diệp Bạch không chút lo sợ, mà đưa hai tay ra phía trước, một tay phóng thích linh lực thuần âm, một tay phóng thích linh lực thuần dương.
Hai loại linh lực hòa hợp với nhau, tạo ra một tấm khiên vô hình, cùng lúc, kiếm khí cũng đã chém đến, hai thứ va chạm với nhau, tạo ra thứ âm thanh chói tay.
Ngay lúc Diệp Bạch nghĩ bản thân đã chặn được, thì Lục Khải đột nhiên xuất hiện sau lưng.
“Tiểu tử, đó chỉ là đòn giả mà thôi, hắc hắc.”
Lục Khải dồn toàn lực vào cổ tay và vô song thần kiếm.
“Đây mới thật sự là nhất kích tất sát.”
Nói xong, Lục Khải đâm thanh kiếm cực mạnh vào người Diệp Bạch, đến mức đâm xuyên qua lưỡng nghi trên bụng hắn.
Diệp Bạch không chút hoảng sợ, dùng hai tay giữ chặt lấy mũi kiếm.
“Lục Khải, ông già đến như vậy rồi, mà vẫn còn bị lừa a?”
Lục Khải nghe xong, cũng nhận ra điều gì đó.
Không ổn rồi, ta mãi đấu với tên này, mà quên bén đi tiểu tử Trương Khai đó, tuy hắn đã mất đi thị giác, nhưng với những giác quan nhạy bén còn lại của hắn, chắc chắn là vẫn có thể hoạt động như thường.
Nghĩ xong, Lục Khải xoay đầu về sau nhìn, cùng lúc, Trương Khai cũng phóng đến, cả người tỏa ra sát khí nồng đậm, như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Khải.
Lục Khải dùng sức muốn rút kiếm ra, nhưng lại không tài nào rút được, nhìn lại, lưỡng nghi trên bụng Diệp Bạch, đã khóa chặt lại vô song thần kiếm.
Đối mặt với tình huống này, không còn cách nào khác, Lục Khải chỉ đành buông thanh kiếm ra, rồi xoay người, dùng hai tay chống đỡ nhát chém của Trương Khai.
Vừa chặn được đòn này, thì Diệp Bạch từ sau đã đánh đến, Lục Khải ngã người ra sau, né đi quyền này của Diệp Bạch, do quá đà, quyền này đã đánh thẳng vào Trương Khai.
Nhưng may mắn, Trương Khai đã kịp né đi.
“Muốn giết ta? Các ngươi vẫn còn non lắm, hắc hắc.”
Lục Khải bật cười nói.
Diệp Bạch đạp vào vai Trương Khai, phóng lên cao, rồi lộn người xuống.
“Để ta cho ông xem, nhất kích tất sát của ta.”