Chương 90: Kế hoạch lật đổ Lục gia (3)
Khoan đã, đồ của tên Viêm Từ Phong, cũng chỉ là đồng phục dành cho những tên tạp dịch, nếu để tiểu tử này mặc đồ ấy, khả năng cao, đám người của Lục gia, sẽ phát hiện ra, vì dù sao, đồ này, muốn có cũng không khó, chỉ cần giết một tên tạp dịch của Viêm gia, rồi lấy đồ từ người tên đó, với trí thông minh, của Lục gia, chắc chắn, sẽ không dễ dàng bị lừa, chỉ đành, cho tiểu tử này, mặc đồ của tên Viêm Mặc vậy.
Diệp Bạch nhìn sang Trương Khai, rồi lên tiếng nói.
“Được rồi, đầu tiên, cứ gây hiểu lầm, cho Lục gia và Viêm gia, rồi cho bọn chúng đánh nhau, nhân lúc đó, ta vào mà hưởng lợi.”
Trương Khai nghe xong, vẻ mặt có chút căng thẳng mà đáp.
“Tiểu tử, ngươi nhìn ta hiện tại xem, mắt cũng chưa hồi phục, thì sao mà đánh nhau, với lại rút lui nổi a?”
Diệp Bạch bật cười, rồi nói.
“Ngươi yên tâm đi, ta đã tính cả rồi, ngươi tuy chỉ còn lại một huyết hắc nhãn, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng không sao, chỉ cần làm theo lời ta, ngươi sẽ có được thần nhãn.”
Trương Khai thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.
“Muốn có thần nhãn, đâu phải cứ nói là có, ngươi tốt nhất, nên nói thật đi.”
Diệp Bạch nghe xong, bật cười thành tiếng.
“Lục Khải hắn ta, có phải nhốt trong huyết hắc nhãn không?”
Trương Khai nghe xong, có chút thắc mắc hỏi lại.
“Sao ngươi biết a?”
“Ngươi không cần biết, tại sao ta biết.”
Diệp Bạch đáp lại, rồi suy nghĩ.
Ở trong huyết hắc nhãn, không tồn tại khái niệm thời gian, mà tên Trương Khai đó, chắc chắn không thể nào, tự mình giam cầm hắn trong huyết hắc nhãn, khả năng cao là, nhân lúc tên Lục Khải vừa đột phá, vẫn còn yếu, mà dùng huyết hắc nhãn giam cầm, nếu đúng vậy thì càng tốt, hắn ta vẫn chưa hoàn toàn quen với sức mạnh mới, cơ thể cũng chưa điều chỉnh hợp lí, sau khi đột phá, nếu ngay lúc này, đoạt xá của hắn, là hoàn toàn có thể.
Diệp Bạch nghĩ xong, mà cười thầm, nhưng để chắc chắn, vẫn hỏi lại Trương Khai.
“Tiểu tử, có phải ngươi nhân lúc, tên Lục Khải vừa mới đột phá, mà dùng huyết hắc nhãn giam cầm hắn, đúng không?”
Trương Khai nghe xong, có chút ngạc nhiên.
Tiểu tử này, không tầm thường, đến cả chuyện này cũng biết, nhưng hiện tại hắn vẫn còn hữu ích, đến lúc hợp lí, thì giết hắn sau vậy.
Trương Khai nghĩ xong, gật đầu đáp lại.
Nhận được câu trả lời, Diệp Bạch lại tiếp tục suy nghĩ.
Khoan đã, việc gì phải cho tiểu tử kia đi gây mâu thuẫn, giữa hai nhà, thay vào đó, ta cho Viêm Mặc trực tiếp ra mặt, như vậy, càng là dễ gây mâu thuẫn hơn, còn ta và tiểu tử này cũng tiến vào huyết hắc nhãn, đoạt xá tên Lục Khải, nếu mọi việc đều thành công, thì bước đầu xem như đã ổn.
Diệp Bạch nghĩ xong, nhìn sang âm bản nguyên, mà lên tiếng nói.
“Ngươi thả đám người đó ra đi, trừ tiểu tử Viêm Từ Phong, và tiểu tử Huỳnh Chính Quy.”
Âm bản nguyên nghe xong, thờ dài một hơi, rồi đưa bàn tay ra, từ lòng bàn tay, một lốc xoáy đen được hình thành, đám người lúc nãy cũng dần hiện ra.
“Đây là đâu vậy a?”
Viêm Mặc lên tiếng hỏi.
Diệp Bạch nhìn sang Viêm Mặc, rồi lên tiếng nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Thiếu Gia Giả Thích Giấu Nghề
3. Người Điều Khiển Tâm Lý
4. Từ Từ Suy Lý
=====================================
“Viêm lão, ta có việc cần ông giúp.”
Viêm Mặc nghe xong, thắc mắc hỏi lại.
“Việc gì a?”
“Ông và đám còn lại, đi đến Lục gia, gây sự cho ta, xong thì lập tức rút lui trở về.”
Viêm Mặc nghe xong, có chút không tin.
“Ngươi đầu óc có vấn đề à? Lục gia mạnh như vậy, bọn ta sao có thể đánh lại?”
Diệp Bạch nghe xong, thở dài một hơi, rồi lên tiếng đáp.
“Lục gia đang họp bàn chính sự, nên một vài chỗ, canh gác rất thưa thớt, đánh vào đó cho ta, rồi lập tức rút lui, người có thể không giết, nhưng nhất định, phải phá tan kiến trúc, hoặc trận pháp xung quanh.”
Viêm Mặc nghe xong, trầm mặt suy nghĩ.
Tiểu tử này, là đang muốn sử dụng bọn ta, gây ra hiểu lầm cho Lục gia, từ đó tạo ra mâu thuẫn của hai nhà, rồi nhân lúc đó, nhảy vào hưởng lợi, tiểu tử này, quả là có chút mưu mô.
Suy nghĩ xong, Viêm Mặc lên tiếng đáp.
“Được ta biết rồi.”
Diệp Bạch nhận được câu trả lời, liền lấy trong cơ thể ra cây thời gian.
Diệp Bạch mở ra một lổ hổng không gian trên cây thời gian, rồi lên tiếng nói.
“Các ngươi đi đi, sau khi làm xong, theo lổ hổng không gian mà trở về.”
Từ bên trong, vô số cánh tay đen xuất hiện, ôm từng người vào trong.
Trương Khai bên này, cũng cảm nhận được gì đó.
Thứ cảm giác này, chẳng lẽ nào là cây thời gian a? Sao việc này có thể chứ?
Trương Khai ngạc nhiên ra mặt, Diệp Bạch cũng chú ý thấy điều này, mà lên tiếng nói.
“Tiểu tử, ngươi không cảm nhận nhầm đâu, thật sự là cây thời gian đó, vì vậy, đừng hòng giở trò, ngươi không giết được ta đâu.”