Chương 50: Em Chẳng Khác Nào Loài Rắn Độc...
- Trang Chủ
- Viễn Thiếu, Mời Anh Tránh Ra! - Phương Lạc Uyển
- Chương 50: Em Chẳng Khác Nào Loài Rắn Độc...
Bỗng cậu nghe thấy được âm thanh của người làm đang quỳ trên đất, cả người đều nhếch nhác chỉ tay về phía cậu, nói lớn.
” Là cậu Vân, cậu ấy là người sai tôi làm. Cậu Vân kêu tôi đổi thuốc của cậu Cố, lúc đầu tôi không nhận nhưng cậu ấy nói cậu ấy là chủ có quyền sai tôi làm, bắt tôi nghe theo mệnh lệnh của cậu “
Vân Hạ nghe thế ngạc nhiên rồi đứng đần người ra đó, cậu vẫn chưa tiêu hóa được chuyện gì đang xảy ra ở đây, chỉ nhìn thấy tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía cậu. Cậu liền không biết mở miệng như thế nào.
Ngày cả Viễn Tước cũng thế, anh lập tức đứng dậy nhìn về phía cậu như không tin vào những gì vừa nghe thấy, khuôn mặt tức giận, quay sang nhìn người làm vẫn còn đang khóc lóc đó, gằng từng chữ.
” Cô chắc chắn chứ, nếu tôi biết cô nói dối, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết “
Người làm nghe thấy thế trong ánh mắt liền hiện lên sợ sệt nhưng rất nhanh liền biến mất mà thay vào đó là khóc lóc không ngừng đập đầu xuống đất.
” Lời… lời tôi nói là thật, cậu Vân thật sự sai tôi làm thế “
Viễn Tước tức giận đi tới kéo tay Vân Hạ, lôi cậu lên cầu thang mặc cho cậu đang dãy dụa. Về đến phòng, Viễn Tước mới buông tay Vân Hạ, tức giận nói.
” Em có biết suýt nữa mình đã hại chết Cố Cẩm không?”
Vân Hạ xoa xoa cổ tay bị Viễn Tước nắm chặt đỏ đến cả một mảng lớn rồi nhìn đến anh.
” Anh tin lời của cô ta… tôi thực sự không có làm gì cả… tôi chưa từng làm hại Cố Cẩm “
Viễn Tước nở nụ cười khinh miệt dành cho Vân Hạ, lúc này không thể nghe bất cứ lời ngụy miệng nào từ cậu.
” Nếu như em không sai bảo thì cô ta có một trăm lá gan cũng không làm thế “
Viễn Tước tức giận đi tới cầm chặt lấy tay Vân Hạ, gương mặt kề sát với nhau, đến mức Vân Hạ có thể nhìn thấy những tia máu đỏ trong mắt anh, cậu đương biết anh thật sự rất tức giận.
” Từ khi nào mà một Vân Hạ hiền lành lương thiện lại có thể trở nên độc ác như vậy… Hay chỉ vì em sợ Cố Cẩm đụng tới địa vị hiện có của em mà không tiếc bất cứ giá nào muốn hại người “
Viễn Tước nói từng chữ như dao găm vào mặt Vân Hạ, cậu đau lòng bật khóc, sao anh lại không tin cậu, cậu không có làm thế. Cậu chưa từng hại người.
Vân Hạ vùng vẫy muốn thoát ra khỏi Viễn Tước, cậu không muốn nghe bất cứ thứ gì nữa nhưng lại bị Viễn Tước giữ chặt, nói ra từng lời sắc lạnh.
” Tôi đã từng nghĩ em khác với rất nhiều người, sẽ không bị quyền lực mê muội mà đi hại người. Nhưng thật không ngờ là tôi đã sai, tôi đã đánh giá quá cao em, em chẳng khác nào loại rắn độc ngoài kia”
Viễn Tước vừa nói vừa hét thẳng vào mặt Vân Hạ, khiến cậu càng sợ hãi. Viễn Tước buông tay, lực tay không mạnh nhưng lại khiến cả người cậu ngã mạnh xuống đất, bước từng bước ra khỏi phòng, để cậu ngồi một mình dưới đất ôm đầu khóc, ngay lúc này cũng chỉ muốn khóc thật lớn, tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này, ngày cả chút niềm tin mà anh dành cho cậu cũng chẳng có, đây có phải là điều mà cậu mong muốn.
Cậu ngồi dưới đất, tay xoa nhẹ lên chiếc vòng tay bà cho cậu, cậu nhớ lại lúc nhỏ, khi cậu đang trò chuyện cùng với bà, cả hai bà cháu nói chuyện rất vui vẻ, trước nhà cậu có một chiếc sân, bà thường hay trồng hoa ở đó. Vào những ngày hè hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời rất đẹp, cậu thường hay vui đùa ở đó, bà còn hay nói với cậu sau này nhất định phải lấy người thật lòng yêu cậu, người thật lòng bên cậu chăm sóc cậu và cậu cũng từng hứa với bà sẽ sống thật hạnh phúc.
Cậu thật sự rất nhớ bà, hai dòng nước mắt cứ thế chảy dài trên mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hôm nay là ngày trăng tròn, ánh trăng đẹp như vậy nhưng cậu lại bơ vơ ở đây một mình. Cậu nên làm thế nào đây, rời khỏi anh ấy… cậu sẽ chịu được sao. Càng suy nghĩ cậu càng chìm đắm vào đau khổ không lối thoát.
” Viễn Tước, em phải làm thế nào đây? “
Viễn Tước bên này không khác gì mấy, tim anh lúc này cũng đang đau nhói. Anh đang không ngừng uống từng ly rượu, anh không thể chấp nhận được người anh yêu lại độc ác như vậy. Ngay khi người làm kia khai ra cậu, anh chỉ không muốn tin đó là sự thật, chỉ muốn tin đó chỉ là lời nói dối nhưng không phải.
Anh cười đến điên dại, nếu không phải do anh đã cho em ấy quá nhiều sự ảo tưởng khiến em ấy quên mất mình là ai, chính anh đã hủy hoại con người lương thiện của em ấy.
Anh gục đầu ra sau ghế, chỉ muốn ngủ một giấc để quên hết những điều ngày hôm nay nhưng không thể, nó cứ quanh quẩn trong đầu anh.