Chương 46: Tôi Cần Phải Dạy Dỗ Lại Em...
- Trang Chủ
- Viễn Thiếu, Mời Anh Tránh Ra! - Phương Lạc Uyển
- Chương 46: Tôi Cần Phải Dạy Dỗ Lại Em...
” Nếu em không làm cần gì phải sợ hãi “
Vân Hạ cảm thấy buồn cười rốt cuộc trong lòng Viễn Tước cậu là người như thế nào, trong lòng anh không lấy được một chút tin tưởng nào dành cho cậu sao. Chẳng lẽ anh lại nghĩ cậu là một người hay đi kể lể với người khác chuyện nhà sao.
Viễn Tước thầy cậu im lặng không nói gì cho rằng mình đoán đúng là Vân Hạ ở đằng sau dỡ trò mèo nói với ông nội, liền nói với giọng chất vấn.
” Sao lại không nói, thật sự là em… “
Vân Hạ tức giận hét lớn, lần này cậu không muốn dành co nữa, cậu thật sự mệt mỏi vì cớ gì cậu lại ở bên người không hề tin tưởng cậu.
” Đúng vậy là tôi đã nói với ông đó. Ở cùng cậu ta trong một nhà tôi cảm thấy rất ghét “
Cả hai lớn tiếng cãi với nhau liền không biết bên ngoài đã có người nghe lén, Cố Cẩm cười thầm cũng chỉ thế thôi mà đã muốn bỏ cuộc, Viễn Tước cần một người thông minh như tôi chứ không phải một người ngu ngốc như cậu. Mặc dù vừa rồi tôi bị oan ức nhưng nhìn thấy hai người cãi nhau tâm trạng tôi trở nên tốt hơn vẫn là nên đi xuống kiếm gì đó ăn thôi. Cố Cẩm vừa đi xuống cầu thang vừa cười vui vẻ, nghĩ thầm.
” Vân Hạ ơi là Vân Hạ, nếu mày đã nhận tội thì mày sẽ nhanh chóng cút ra khỏi đây thôi “
Viễn Tước bất ngờ khi nghe được những lời đó xuất phát từ miệng của Vân Hạ, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm, cơn phẫn nộ trong người bùng phát, nụ cười chua xót, vậy mà em ấy lại thừa nhận chuyện này.
Viễn Tước đẩy Vân Hạ dồn đến góc tường, Vân Hạ còn đang muốn dãy dụa để thoát ra thì bất ngờ một nắm đấm xuyên qua bên má cậu đâm thẳng vào tường khiến cậu sợ hãi.
” Anh…anh… “
Sự tức giận khiến Viễn Tước không kiểm soát được lời nói, hai mắt đỏ ngầu, bùng phát chất vấn Vân Hạ.
” Không phải tôi nói với em rồi sao, Cố Cẩm chỉ ở đây một thời gian mà thôi. Em ấy chỉ là một người bạn, em cần gì phải ghét em ấy tới mức muốn đuổi em ra nước ngoài “
Anh từng nghĩ cậu sẽ là một người rộng lượng, lúc trước anh đã nói rõ mọi chuyện với cậu nghĩ rằng cậu sẽ thông cảm cho Cố Cẩm nhưng thật không ngờ là anh đã nhìn lầm rồi sao. Trước mặt thì tỏ ra rộng lượng nhưng sau lưng lại ngắm ngầm dỡ thủ đoạn hèn hạ.
Vân Hạ sợ hãi run cầm cập, sâu trong tâm cậu có một nỗi ấm ức chỉ muốn bộc phát lại nhìn đến bàn tay đang chảy máu của anh liền không tự chủ đưa tay cầm đến thế nhưng anh lại rút tay lại, tay của cậu rơi vào không trung, chưa kịp hoàn hồn lại tiếp tục nghe anh chất vấn.
” Vân Hạ em thật sự rất ích kỷ. Nếu em vốn không thích Cố Cẩm thì tại sao.lần trước vẫn đồng ý cho Cố Cẩm ở lại “
Vân Hạ ấm ức không muốn nghe, mỗi một lời nói của anh đều nhắc đến tên người đó khiến trái tim cậu đau đớn, cậu lấy tay quẹt đi nước mắt trên mặt rồi nói.
” Em chưa bao giờ nói đồng ý, là anh tự nghĩ như vậy. Em mệt rồi mời anh ra khỏi phòng”
Nghe những lời nói vô cảm đó càng khiến Viễn Tước càng thêm tức giận, tiến tới kéo lấy cả người Vân Hạ rồi đè cậu xuống giường. Thân thể cậu lún xuống nệm mềm, cậu thấy hành động này thì vô thức sợ hãi, lắp bắp nói.
” Anh… anh muốn làm gì…?”
Viễn Tước chỉ cười nhẹ một tiếng nhưng trông rất đáng sợ.
” Hạ Hạ có phải trước giờ tôi luôn đối xử tốt với em nên hôm nay em không xem tôi ra gì phải không? Tôi cần phải dạy dỗ lại em “
Anh vừa nói vừa đưa tay tháo từng chiếc nút sơ mi, để lộ cơ bụng, sau đó đưa tay cởi thắt lưng, tiếng thắt lưng vang lên khiến cậu run rẩy, trong hốc mắt đã bắt đầu có nước, cậu giãy dụa kịch liệt khiến cho chiếc giường rung lắc cả khăn trải giường đều nhăn nhún.
” Không… anh không thể làm như vậy được “
” Có gì không thể, chúng ta là vợ chồng sao lại không thể “
Dứt câu Viễn Tước liền đè Vân Hạ ra mà hôn hít, cậu không ngừng dãy dụa muốn thoát ra nhưng sức lực của cậu quá nhỏ sao có thể đọ lại được sức lực của anh. Cậu định dùng chân đá vào chỗ hiểm của anh để thoát thân thì anh lại nhanh tay hơn bắt lấy chân của cậu rồi đè xuống, giọng nói của anh khàn khàn,hơi nóng tỏa lên người cậu khiến cho cậu cảm thấy nóng cả người.
” Nếu không muốn bị thương thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nằm im, hửm “
Vân Hạ bất lực cả người đều mềm nhũn, cậu cũng chỉ có thể khóc, mặc kệ anh muốn làm gì làm. Đây là lần đầu tiên anh đối xử như vậy với cậu, anh đây là muốn cưỡng hiếp cậu. Ánh đèn lung linh chiếu sáng cả căn phòng, chỉ nghe thấy tiếng rung lắc dữ dội của chiếc giường cùng với đó là tiếng thở dốc cùng tiếng mắng chửi không biết khi nào sẽ kết thúc.