Chương 25: Lo lắng Cho Cố Cẩm
” Hạ Hạ, không cần suy nghĩ nhiều ”
Vân Hạ giật mình sững người nhìn Viễn Tước. Anh thế mà lại biết cậu đang nghĩ gì, liền hỏi.
” Ở công ty xảy ra chuyện nghiêm trọng lắm sao ”
Đang lái xe nghe Vân Hạ hỏi, anh im lặng hồi lâu.
” Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ”
Vân Hạ cho là thật nên cũng không hỏi nhiều, ngước mắt nhìn đường phố bên ngoài. Lái xe một lúc cuối cùng cũng về tới nhà, Vân Hạ bước xuống xe đang định đợi Viễn Tước cùng vào nhà thì bất ngờ có tiếng điện thoại reo, là điện thoại của anh. Anh cầm lấy điện thoại nhìn đến tên người gọi đến, anh không chậm chạp liền bắt máy, chỉ nghe được đầu dây phía bên kia là một giọng nói yếu ớt.
” A…”
Viễn Tước nghe được điều bất thường trong giọng nói của Cố Cẩm, anh liền không thể bình tĩnh được nữa. Đây là lần thứ hai Vân Hạ nhìn thấy Viễn Tước mất bình tĩnh như vậy.
” Em bị làm sao vậy… Cố Cẩm ”
Vân Hạ đang đứng đợi liền nghe được hai từ Cố Cẩm liền biết người gọi đến là ai, khuôn mặt vui vẻ liền biến mất. Cầu trùng mặt xuống, không vui nhìn Viễn Tước.
Viễn Tước lo lắng đợi chờ hồi âm của Cố Cẩm, nhưng nhận lại được là giọng nói yếu ớt đến đáng thương
” Đau… đau ”
Bàn tay nắm chặt điện thoại run rẩy, muốn nói thêm nhưng chỉ nhận lại tiếng tút tút của điện thoại. Viễn Tước nhận thấy có chuyện không lành, vội vàng lên xe nhanh chóng rời đi để lại Vân Hạ đứng một mình ngay đó. Anh rời đi cũng không thèm ngó ngàng hay nói một câu với cậu. Anh thật sự lo lắng cho Cố Cẩm đến vậy sao.
Viễn Tước ngồi trên xe không ngừng gọi cho Cố Cấm, nhưng nhận lại chỉ là câu nói của người phụ nữ” Thuê bao quý khách… ”. Anh tức giận đập tay vào vô lăng, nhanh chóng gọi cho Thời Túc, anh nghiến răng nói nhưng có thể nhận thấy sự run rẩy trong đó.
” Lập tức tra địa chỉ nhà Cố Cẩm cho tôi. Tôi cho cậu năm phút ”
Viễn Tước bất giác sợ hãi, anh thật sự rất sợ Cố Cẩm sẽ xảy ra chuyện gì đó. Năm phút sau, điện thoại reo lên hai tiếng ting ting, Viễn Tước vội vàng mở ra, nhìn thấy được địa chỉ anh tức tốc đạp ga chạy thẳng đến nơi.
Anh đi đến tòa chung cư Kim Tàng, anh vội vàng chạy vào đi đến tầng 13 của tòa nhà. Anh liên tục đập cửa, thấy vẫn không có người mở, không còn cách anh liền dùng chân đá mạnh vào cánh cửa liền bật ra. Cánh cửa mở ra điều khiến anh sợ hãi, Cố Cẩm đang nằm dưới đất, trên người cậu lấm tấm mồ hôi, môi trắng bệch còn có vết máu dường như cậu đã cố gắng chịu đau cắn vào môi. Anh tiến tới ôm lấy cậu. đỡ đầu cậu dậy không ngừng lắc người cậu nhưng nhận lại là khoảng im lặng anh lập tức bế ngang người cậu lên đưa đến bệnh viện.
Lúc Cố Cẩm tỉnh dậy cũng đã 10h tối. Cậu mở mắt ra nhìn thấy một màu trắng trần nhà, từ từ nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh. Cánh cửa phòng liền mở ra, bóng dáng của Viễn Tước xuất hiện. Cố Cẩm bất ngờ hỏi.
” Tước… sao anh lại ở đây? ”
Viễn Tước đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nhìn Cố Cấm vẫn còn khá yếu nói.
” Là em gọi cho anh ”
Cố Cẩm liền tỏ ra yếu ớt, giọng khàn khàn.
” Vậy sao… Em lúc đó rất đau lại không nhìn rõ tên trên điện thoại thế mà lại gọi cho anh. Có phải đã làm phiền anh rồi không? ”
Viễn Tước cũng không nghĩ nhiều cho là Cố Cẩm nói thật, liền nói.
” Không sao ”
Nghĩ đến lúc làm phẫu thuật bác sĩ nói Cố Cẩm bị viêm loét dạ dày nghiêm trọng, Viễn Tước liền nhìn Cố Cẩm hỏi.
” Rốt cuộc năm năm qua em sống như thế nào? Bác sĩ nói là vì em không ăn uống đầy đủ nên dẫn đến bị viêm loét dạ dày nghiêm trọng ”
Cố Cẩm cười cười lắc đầu bảo mình không sao.
” Không có gì, chỉ là em quá chú tâm vào luyện tập, mong muốn nhanh chóng trở thành nghệ sĩ piano mà thường xuyên bỏ bữa, không ngờ nó lại nghiêm trọng đến như vậy ”
Viễn Tước trong lòng liền có chút đau, suy nghĩ đến nếu năm đó Cố Cẩm không đi liền sẽ không bị vậy. Rốt cuộc Cố Cẩm đã sống một mình như thế nào chứ.
Cố Cẩm nhìn Viễn Tước lo lắng như vậy trong lòng liền vui vẻ, hiện tại cậu chỉ muốn anh ở bên cậu mà thôi, nhìn Viễn Tước nói
” Đây cũng là em tự làm tự chịu ”
Viễn Tước nhìn Cố Cẩm cứ trách bản thân.
” Anh sẽ cho bác sĩ tốt nhất để điều trị cho em không cần lo lắng ”
Cố Cẩm gật đầu, cậu xoay người nhìn đến đồng hồ treo trên tường, đã trễ thế rồi sao.
” Bây giờ đã trễ lắm rồi. Anh mau về đi ”
Viễn Tước nhìn đồng hồ đúng là trễ lắm rồi, lại nhìn Cố Cẩm không có người thân chăm sóc, một mình như vậy anh không an tâm.
” Em hiện tại không có người chăm sóc, Anh ở lại đây với em, ngày mai sẽ có người chăm sóc cho em ”
Cố Cẩm được Viễn Tước đỡ nằm xuống giường, cậu nhìn Viễn Tước vẫn đang luôn bên cạnh khiến cậu cảm thấy an tâm nhưng trong lòng vẫn đang tính toán xem nên làm sao để Viễn Tước tiếp tục ở lại bên cậu.
Viễn Tước ngồi trên ghế vô thức nhớ tới gì đó, lúc này mới nhớ đến Vân Hạ. Lúc anh đi quá vội vàng quên nói với Vân Hạ, cầm điện thoại định gọi cho cậu, nhìn đến giờ đang hiển thị trên màn hình lại thôi, có thể cậu đang ngủ không nên phiền phức như vậy. Đợi ngày mai anh nhất định sẽ giải thích, chắc Vân Hạ sẽ hiểu thôi.