Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Chương 32 - Chương 32
Bạch Đường đẩy đẩy cái đầu chó đang điên cuồng cụng vào người mình, hỏi: “Để em… Để em nấu cơm nhé?”
Tưởng Vân Thư đang đứng trong bếp soạn đồ mới mua về, thuận theo trả lời:
“Ừm, cậu nấu đi, tôi nấu cháo ngũ cốc với mấy món mặn, cậu đang bị viêm
dạ dày nên không thể ăn đồ khó tiêu, mấy món mặn cũng nên khống chế một
chút, từ từ bổ sung thêm.”
“Dạ… được ạ.”
Trong phòng bếp vô cùng yên lặng, hai người ai làm việc nấy, không trò chuyện nữa, chỉ
có tiếng hơi nước “Ùng ục” của nồi cơm điện và tiếng nước thỉnh thoảng
chảy xuống.
Bạch Đường xắn tay áo lên, bỏ tần ô và mướp vào bồn
rửa, cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ, dường như đã trải qua mấy đời
rồi, cậu không ngờ lại có một ngày mình và Tưởng Vân Tô lại hòa thuận
cùng nhau nấu một bữa cơm như thế này.
Trên bàn ăn bày canh mướp, tần ô xào tỏi và thịt hầm táo đỏ, Tưởng Vân Thư bưng cháo ngũ cốc đã nấu chín ra.
Bạch Đường nhìn Tưởng Vân Thư thản nhiên húp một muỗng canh mướp, ăn một miếng tần ô, hàng mày cậu càng nhíu chặt.
Mướp và rau tần ô đều là món Tưởng Vân Thư ghét nhất, hắn cũng không quá
thích táo đỏ, thế nhưng không ngờ alpha lại tự dùng nó để hầm thịt.
Sao lại thế nhỉ…
Bạch Đường tự hỏi bản thân, răng cửa vô thức cắn cắn chiếc đũa gỗ.
Sau khi có điện thoại, cậu đã tìm những kiến thức chuyên môn về vấn đề liên quan đến mất trí nhớ, cũng để ý đến những tin tức về việc này, cậu còn
đọc mấy bài luận văn tối nghĩa, mặc dù cũng không hiểu cho lắm.
Mất trí nhớ chỉ là thiết lập lại não bộ, nhưng đồ ăn mình đã ghét thì vẫn
ghét phải không…? Giống như em bé mới vừa sinh ra ấy, là một trang
giấy trắng không biết gì nhưng khi tiếp xúc với món mình ghét thì vẫn
nhả ra hoặc là quay đầu đi không muốn ăn.
Trừ khi… Người này không phải là Tưởng Vân Tô.
Bạch Đường chợt mở to mắt, đúng rồi! Nếu như vậy là dễ hiểu rồi! Ý nghĩ kinh khủng chợt xuất hiện này khiến cậu nổi hết da gà, vậy nên tình trạng
chết não mới “khỏi hẳn”!
Nếu nói như vậy thì người đàn ông trước
mặt này là ai, phẫu thuật thẫm mỹ biến thành Tưởng Vân Tô là có ý đồ gì? Tưởng Vân Tô thật đã chết não ở đâu rồi? Liệu mình có gặp nguy hiểm
không?
Một luồng khí lạnh từ dưới chân len lỏi siết chặt trái tim Bạch Đường, cậu cảm giác máu cả người đã bị đông cứng lại, cơ thể lạnh
lẽo cứng đờ, đầu óc bị gió quét hỗn loạn, sởn cả tóc gáy.
Cậu
nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ cảm thấy lợi ích duy nhất có thể chiếm được từ Tưởng Vân Tô là tài sản và công ty, nhưng nếu như vì tiền thì người xa
lạ này sẽ không quyên tặng 17 vạn, sẽ không chuyển nhà, cũng sẽ không để cậu đi học.
Bình tĩnh lại, Bạch Đường cắt đứt dòng suy nghĩ lung tung của mình, lỡ như mình nghĩ bậy rồi sao? Việc cấp bách nhất bây giờ là xác định người này có phải là Tưởng Vân Tô thật không.
Hoang
đường thật, Bạch Đường hoài nghi có phải mình đã đọc tiểu thuyết nhiều
quá hay không, nhưng có khi hiện thực lại máu chó hơn tiểu thuyết gấp
nhiều lần.
Tưởng Vân Thư nhìn dáng vẻ hồn vía trên mây của Bạch
Đường và chiếc đũa mang đầy vết thương do hàm răng, không biết Bạch
Đường lại đang nghĩ gì, anh gắp một đũa tần ô, hy vọng không phải là
những suy nghĩ trên trời, nếu không anh mà đáp không được là toang luôn.
Sau bữa cơm chậm rì, Tưởng Vân Tô chồng chén đũa lên nhau, hỏi: “Cậu dọn dẹp hay dẫn Đường Đen đi dạo?”
Nếu là ngày thường thì Bạch Đường sẽ không chút do dự mà chọn cái sau, nhưng hôm nay thì không được, cậu nói: “… Em dọn ạ.”
“Được rồi.” Tưởng Vân Thư thay bộ đồ thể thao, phong cách hệt như sinh viên,
anh lấy dây dắt chó treo trên móc xuống đeo lên người Đường Đen, “Đi
thôi nào Đường Đen.”
Người vừa đi, cửa vừa đóng, Bạch Đường thả
lỏng cả người, cậu ngồi trên sô pha suy nghĩ lại mọi chuyện, cuối cùng
vẫn không thể không thừa nhận, mặc dù nghe có vẻ khó tin nhưng sau khi
loại trừ một số khả năng thì việc thay đổi thành một người khác là đáp
án có thể xâu chuỗi tất cả manh mối và giải thích được mọi chuyện.
Bạch Đường bỏ chén bát vào máy rửa chén rồi lau bếp và bàn ăn, cậu nhìn giờ, sau đó lấy mấy trái xoài mới mua khi nãy trong tủ lạnh ra, rửa sạch,
lột vỏ rồi cắt ra bỏ vào trong chén, còn tỉ mỉ ghim một chiếc nĩa bạc
nhỏ.
Vậy nên đợi đến khi Tưởng Vân Thư đổ mồ hôi trở về, lần đầu
tiên hưởng thụ sự phục vụ của “người vợ đảm đang”, anh lập tức xuất hiện cảm giác được thương mà sợ.
Hay là cậu ấy thích ăn xoài nhỉ,
Tưởng Vân Thư nói cảm ơn rồi bỏ một miếng xoài vào miệng, cắt miếng rất
vừa ăn, anh bỗng muốn rơi lệ.
Thoát khổ rồi.
Cũng vì vậy
mà anh đã bỏ lỡ biểu cảm của Bạch Đường, từ căng thẳng đến kỳ quái rồi
nghi ngờ, cuối cùng là vẻ mặt đầy phức tạp, còn có chút mơ hồ.
Tưởng Vân Thư mới vừa ghim miếng thứ năm thì đã bị Bạch Đường đoạt cái chén lại, “Anh… Không thể ăn nữa.”
Tưởng Vân Thư: “?”
Bạch Đường thấy anh nhìn mình thì hơi rụt người lại, mím môi chạy vào một góc, nhét ba miếng còn lại vào miệng Đường Đen.
Tưởng Vân Thư: “?”
Ổn, ăn nhiều hơn chó một miếng.
Ổn mà.
Anh thầm thở dài một hơi, “Tôi đi tắm trước nhé.”
Nhưng đang tắm giữa chừng thì Tưởng Vân Thư bỗng cảm thấy người ngứa ngứa,
nhìn xuống làn da thì không bị sưng đỏ cũng không nổi mẩn, anh cảm thấy
chắc là do tâm lý thôi, nhưng sau đó thì mọi chuyện lại sai sai.
Cánh tay, bên mặt, cổ và eo bắt đầu nổi mấy đốm mẩn đỏ hệt như vết muỗi cắn, mặc dù không tới mức không nhịn được mà gãi nhưng cũng không hề dễ
chịu.
Tưởng Vân Thư nhanh chóng nhận ra mình bị dị ứng, mà thứ khiến anh dị ứng có lẽ là bốn miếng xoài kia.
Nhớ lại mấy việc khi nãy, anh lại thở dài một hơi, đoán có lẽ Bạch Đường cố ý, nhưng mà không biết dị ứng và không bị dị ứng, cái nào mới là kết
quả Bạch Đường muốn thấy.
Tưởng Vân Thư khoác khăn tắm lên vai,
không che lại, mặc áo hở cổ đi ra ngoài, thấy Đường Đen đang ở dưới lầu
chơi với Bạch Đường, anh hỏi: “Bạch Đường, trong nhà có thuốc dị ứng
không?”
Bạch Đường nghe tiếng thì ngẩng đầu, nhìn thấy bên mặt
Tưởng Vân Thư ửng đỏ, mấy đốm mẩn đỏ theo cổ áo lan xuống dưới, không
khó tưởng tượng xem bên dưới quần áo có bao nhiêu dọa người, cậu hoảng
sợ, đôi mắt mở to, “Có, có… Ngài, anh bị dị ứng ạ?”
Tưởng Vân
Thư cau mày, chợt không hiểu cho lắm, nhìn phản ứng của Bạch Đường thì
hình như cũng không biết việc anh bị dị ứng với xoài, anh bình tĩnh đáp: “Ừ.”
“… Sao đột nhiên lại bị dị ứng vậy ạ?” Bạch Đường đem hộp thuốc lại đây, mồ hôi lạnh bên mặt chảy xuống.
Mái tóc ẩm ướt của Tưởng Vân Thư còn đọng nước, anh rũ mắt, nhìn qua không
chút để ý nào mà tìm từng cái một, thản nhiên nói: “Có lẽ là do ăn
xoài.”
“Thật, thật sao ạ?” Đầu ngón tay giấu trong ống tay áo có chút run rẩy, Bạch Đường trúc trắc nói, “Em xin lỗi, em chỉ…”
“Không sao,” Tưởng Vân Thư tìm được Loratadine và Calamine (tên thuốc trị dị ứng) trong hộp thuốc, thuốc dị ứng và kem bôi đều có… Anh xem hạn sử dụng, cũng không gần tới ngày hết hạn, có lẽ là trước kia cũng đã xảy ra tình huống thế này, anh suy tư đưa mắt nhìn Bạch Đường, nói, “Chỉ dị ứng một chút thôi, tôi vào nhà tắm thoa thuốc đã.”
Bạn nhỏ vẫn biết chừng mực, không để anh ăn hết quả xoài.
Cửa vừa đóng lại, chân Bạch Đường mềm nhũn mà ngã xuống sô pha, tay trái
dùng sức nắm bàn tay phải đang phát run lại, cậu biết Tưởng Vân Tô dị
ứng với xoài, cậu vờ như không biết gì là do sợ mình rút dây động rừng.
Ngay từ ban đầu cậu đã cảm thấy rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái, alpha đã
làm ra quá nhiều chuyện ngoài dự đoán, không đơn thuần chỉ là tính tình
thay đổi, Bạch Đường trong cơn hoảng loạn cảm giác được dường như cả
dáng vẻ Tưởng Vân Tô đã thay đổi, như đổi thành một người khác vậy.
Không sai, là đổi thành một người khác.
Nghĩa trên mặt chữ, đổi thành một người khác.
Có khi nào Tưởng Vân Tô thật đã chết, người đàn ông trước mặt cậu thật ra
là một kẻ xa lạ đã phẫu thuật thẩm mỹ thành Tưởng Vân Tô, giống như
trong tiểu thuyết nước ngoài《Before I go to sleep》cậu đã xem lúc còn học cấp ba.
Bốn ngày sau, Bạch Đường chính thức đến trường báo danh.
Giờ ra chơi, Bạch Đường đến tìm Thời Mục Thanh, cậu lấy một cái túi kín từ
trong cặp ra, bên trong là mấy sợi tóc, hai đôi đũa và một cái bàn chải
đánh răng, “Hiệu trưởng Thời, em có thể nhờ thầy một việc được không ạ?”
—
Tác giả có chuyện muốn nói: Cực lực đề cử quyển Before I go to sleep nàyyyyy! Tên tiếng Trung là Đừng tin ai, ngắn lắm, đọc chút là hết à.
Mint: về tiểu thuyết Before I go to sleep thì đây là quyển tiểu thuyết đầu
tiên của tác giả S. J. Watson, đã chuyển thể thành phim có tên là Tội ác ngủ say, nội dung kể về một người phụ nữ mắc chứng mất trí nhớ sau mỗi
buổi sáng thức dậy do một tai nạn khủng khiếp. Ngày nào chồng cô cũng kể lại mọi chuyện với cô nghe và khiến cô tin vào tình cảm tốt đẹp của 2
vợ chồng. Sau đó cô dần đi tìm nguyên nhân về tai nạn của mình và sự
thật dần hé lộ, nói nữa thì spoil mất nhưng mà cốt truyện và diễn biến
tâm lý của nhân vật cuốn lắm, nhiều cú twist không ngờ luôn í, mọi người có thể tìm xem review hoặc là xem phim nhé, em Đường nghĩ anh Thư giống như nhân vật trong phim này vậy í.
À đếm ngược 10 chương anh Thư lộ acc chính nào •̀.̫•́