Chương 73 - Chương 73
Nhân lực trong tổ chức từ 14 người đã tăng lên thành 20 người, quy trình và hệ thống của quỹ cứu trợ omega Tinh 2 cũng dần hoàn thiện, tính đến thời điểm hiện tại đã nhận được 17 lời cầu cứu của omega, 6 omega đã kết hôn chưa bị đánh dấu cả đời, 7 omega chưa kết hôn bị bạn trai cũ hoặc gia đình bạn trai đe dọa cố ý gây thương tích, 4 omega lang thang ngoài xã hội do một số lý do đã được sắp xếp vào ở tạm trong nhà thư ký Phùng.
Tiền ra như nước chảy, mặc dù không thiếu hụt tài chính nhưng lại thiếu nhân lực trầm trọng, nhất là việc cấp bách nhất hiện giờ ——— đâm đơn ly hôn cho 6 omega đã kết hôn.
Nhưng mà trong tổ chức chỉ có một luật sư, với lại còn vụ kiện tụng của mẹ Tưởng Vân Tô, quả thật bận đến sứt đầu mẻ trán.
Tổ chức cũng không dám tùy tiện kết nạp thêm thành viên mới, một là sợ bí mật bị tiết lộ, hai là sợ đám người có âm mưu biết thông tin và địa chỉ của những omega.
Chỉ còn cách thúc đẩy việc kiểm tra và sàng lọc những người muốn tham gia để cố gắng giúp đỡ luật sư Chung mà thôi.
Thế nhưng khi những tên chồng cũ súc sinh đó nhận được lệnh triệu tập của tòa án thì lập tức lên mạng quậy tung lên, sau đó còn có alpha không biết vì sao tra được địa chỉ văn phòng của luật sư Chung, giữa ban ngày ban mặt đến đánh người.
Tuy Chung Tề cũng là alpha nhưng không thể phản kháng khi đối phương có chuẩn bị mà đến, trên đầu bị đánh rách, máu chảy đầy mặt, trên người cũng bị thương tích nặng nhẹ.
Việc này gây ầm ĩ một trận.
Lúc Tưởng Vân Thư đến bệnh viện, đầu của Chung Tề đã được quấn băng gạc lại, mắt kính gác trên mũi, ngón tay múa trên bàn phím laptop.
Lâm Bạch Trú trốn việc ngồi bên cạnh, hắn vừa nhìn điện thoại vừa lảm nhảm gì đó.
Chung Tề thấy anh đến thì mỉm cười: “À, bác sĩ Tưởng cũng ở Đế Đô mà.”
Tưởng Vân Thư nói, “Tôi tới muộn, mới từ phòng thí nghiệm ra, tôi…”
Câu nói bị tiếng gõ cửa cắt ngang, một y tá đứng bên ngoài gọi: “Bác sĩ Tưởng ơi, Bạch Đường tới đưa cơm cho anh nè.”
Tưởng Vân Thư gật đầu cảm ơn rồi hỏi Chung Tề: “Bạch Đường vào đây được không?”
Chung Tề phất tay ý bảo không sao.
Lâm Bạch Trú vừa nghe thấy thì hai mắt sáng rực, hắn quăng điện thoại lên giường bệnh, “Đi đi đi, tôi nghe truyền kỳ của khoa Ung bướu cậu lâu rồi, để coi hôm nay Bạch Đường làm món gì!”
Tưởng Vân Thư đi thang máy đến lầu 7 khoa Ung bướu, bước chân có chút vội vàng, anh vừa bước ra khỏi cửa là đã thấy Bạch Đường ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế inox.
Dạo này thời tiết trở lạnh, từng đợt khí lạnh ùa đến, omega mặc áo hoodie lông và quần jean ống rộng, có lẽ là mới từ đại học Đế Đô chạy đến đây, thoạt nhìn mang theo hơi thở thanh xuân.
Lần đầu tiên trong đầu Tưởng Vân Thư xuất hiện một suy nghĩ: Hình như anh có hơi già phải không?
Bạch Đường nhanh mắt nhìn thấy alpha của mình, lúc chạm mắt thì khóe môi cong lên, cậu cầm theo ba hộp cơm chạy đến trước mặt alpha, “Bác sĩ Tưởng!”
Sáng thứ hai, ba và năm Bạch Đường được trống ba bốn tiết, vậy nên những ngày đó sẽ đến đưa cơm trưa cho Tưởng Vân Thư.
Tưởng Vân Thư đã từ chối nhiều lần: “Trong bệnh viện có căn tin mà, sao phải vất vả như vậy.”
Bạch Đường tươi cười lắc đầu: “Không mệt đâu ạ! Căn tin làm sao so được với món em nấu chứ.”
Bởi vì Tưởng Vân Tô nên quả thật cậu không thích làm việc nhà lắm. Nhưng nấu cho Tưởng Vân Thư ăn là việc cậu thật sự cảm thấy vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến việc Tưởng Vân Thư ăn hết đồ ăn mình tỉ mỉ nấu là cậu vô cùng thỏa mãn, tới nỗi đạp xe trên đường cũng phải lẩm bẩm ngâm nga.
Tưởng Vân Thư “Ừm” một tiếng rồi nhận lấy, “Cảm ơn nhé, em có mệt không?” Được ăn đồ ăn mà người trong lòng nấu thì sao anh không hạnh phúc cho được. Được Bạch Đường quan tâm chăm sóc, anh vô cùng cảm động.
Anh chỉ sợ lâu ngày dài tháng, Bạch Đường mệt mỏi với việc nấu nướng phức tạp, từ đó dẫn đến việc cãi nhau, tình cảm rạn nứt.
Bạch Đường tự giác nắm lấy tay trái Tưởng Vân Thư, “Không mệt chút nào. Mà chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Tới phòng luật sư Chung Tề được không? Anh định ăn cơm ở đó.”
Có thể ở bên cạnh alpha lâu một chút thì dĩ nhiên Bạch Đường hết sức tình nguyện.
Hai người còn chưa đẩy cửa phòng bệnh ra thì đã nghe được vô số chữ “Đệt” phát ra từ miệng Lâm Bạch Trú.
“Đệt! Mẹ nó mấy thằng chó này, tụi mày định đấu với ông nội Lâm tụi bây đúng không?”
Chung Tề bất đắc dĩ giải thích: “Cậu ấy đang cãi lộn với đám người núp lùm trên mạng.”
Ở trước mặt hai alpha không thân lắm nên Bạch Đường có hơi rụt rè, cậu nghe vậy thì nói: “À đúng rồi, chuyện của luật sư Chung lên hot search rồi, bình luận bên dưới khó nghe lắm ạ.”
Gì mà ai mượn lo chuyện vợ chồng người ta, đáng đời.
Mặc dù có khá nhiều beta phản biện lại nhưng những tên núp lùm tam quan vỡ nát đó vô cùng hung hăng, phe có lý không hề có sức phản kháng.
Lâm Bạch Trú cười lạnh một tiếng, hiển nhiên đã bị đám không não đó chọc tức, “Dám chơi trò dư luận với bố mày à?”
Tưởng Vân Thư im lặng không nhìn nữa, anh biết Lâm Bạch Trú lại muốn vung tiền.
Quả nhiên, khoảng nửa tiếng sau, những bình luận liên quan đến Chung Tề đã bị một nhóm đông thủy quân ào vào đàn áp, thoáng chốc dư luận đảo chiều.
Lâm Bạch Trú xem như hài lòng, “Đúng là đáng tiền, nhóm người này sẽ chửi tụi nó giúp anh!”
Luật sư nhỏ Chung Tề run rẩy: “Cho dù dư luận có ồn ào nhưng mà bác sĩ Lâm anh chơi lớn quá rồi.”
6 giờ Tưởng Vân Thư tan làm, anh đến trường chờ Bạch Đường tan học để cùng nhau về nhà.
Trùng hợp là vừa mới bước vào cửa thì Chu Triêu Vũ và Tần Chung Nam ghé thăm, bọn họ đến để tư vấn tâm lý cho Giang Nguyễn Gia ở nhà bên cạnh.
Tưởng Vân Thư nghe theo Chu Triêu Vũ mua một con mèo cho Giang Nguyễn Gia nuôi nhưng không được hiệu quả lắm, trưa nào bà cũng ngồi ngoài ban công, tay đặt lên bụng, còn mèo thì nằm ngủ trên chân bà.
Hai alpha chuẩn bị nấu cơm tối, hai omega thì đi qua nhà bên cạnh với Giang Nguyễn Gia.
Tình hình của Gian Nguyễn Gia vẫn không chuyển biến tốt đẹp, bà không quá phản ứng với tất cả hành động của bọn họ.
Sau khi ăn tối xong, Tần Chung Nam và Chu Triêu Vũ nói tạm biệt rồi ra ngoài huyền quan mang giày.
“Nè!” Tần Chung Nam mang giày xong đứng dậy rồi chợt kêu lên, hắn cười cười nhìn xuống chân Chu Triêu Vũ, dây xích trên mắt kính đung đưa, “Sao giày của em thích để anh đánh dấu vậy hả?”
Trên đôi giày trắng tinh của Chu Triêu Vũ bị in một dấu giày đen, y nói: “Cũng không sao, em mới mua mấy cái bàn chải mới để ở nhà cho anh rồi đó.”
Tính cách đàn anh lạnh lùng lại mạnh mẽ, đối với ai cũng hờ hững lạnh nhạt, Bạch Đường nghĩ thế mà y lại chịu hùa theo duy nhất với bác sĩ Tần.
Bác sĩ Tần sao lại quen biết đàn anh, rồi làm thế nào để theo đuổi đàn anh nhỉ?
Khoảnh khắc cửa khép lại, Bạch Đường nhìn thấy Tần Chung Nam mỉm cười sờ mặt Chu Triêu Vũ, hai người thân mật như vậy thì chắc chuyện gì cũng làm rồi phải không?
Bạch Đường không khỏi đưa mắt nhìn qua Tưởng Vân Thư đứng bên cạnh, cậu cũng muốn tiếp xúc thân mật như thế với bác sĩ Tưởng, thế nhưng trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh, sắc mặt cậu lập tức trắng bệnh, lắc lắc đầu không muốn nghĩ nữa.
Chu Triêu Vũ về tới nhà liền tháo miếng dán ức chế sau gáy xuống, bất luận là alpha hay omega thì tuyến thể vẫn rất nhạy cảm, dán lên cũng không thoải mái lắm.
Tần Chung Nam liếc mắt nhìn, tuyến thể của omega nhẵn mịn, không có một chút vết tích gì.
Hắn thầm cười khổ, trước mắt omega của anh nhất định sẽ không cho phép anh đánh dấu cả đời.
Chu Triêu Vũ tuyệt đối không để bản thân rơi vào bước đường cùng, cho dù xác suất có là 0,001 đi chăng nữa.
Thử đổi vị trí, nếu hắn là omega thì hắn cũng sẽ lựa chọn giống như Chu Triêu Vũ.
Mặc dù lý trí hắn cho rằng chẳng sao hết, không đánh dấu cả đời thì vẫn có thể ở bên nhau mãi mãi, thế nhưng tính chiếm hữu chết tiệt của alpha vẫn khiến hắn thất vọng.
Trên người Tưởng Vân Thư mang theo chút hơi nước ngồi trên bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc tập trung.
Dưới ánh đèn ấm áp, Bạch Đường nằm nghiêng người trên giường, cậu lại trở về với ngày tháng một mình ngủ trước.
“Bác sĩ Tưởng ơi,” Bạch Đường duỗi tay là có thể với được quần áo alpha, cậu khẽ kéo kéo, “Bác sĩ Tưởng ngủ với em đi mà? Anh đừng thức khuya hoài.”
Không phải Bạch Đường tùy hứng đòi anh phải ngủ cùng mình mà là cậu lo lắng cho Tưởng Vân Thư. Hai năm qua, alpha không có mấy ngày ngủ trước 11 giờ, sớm muộn gì cũng không ổn.
Xùy, Bạch Đường đánh lên miệng mình khẽ vang lên tiếng “Bốp”.
“Em ngủ trước đi.” Tưởng Vân Thư bắt lấy tay Bạch Đường, “Hôm nay anh vẫn chưa làm xong việc.”
Từ sau khi trò chuyện về chuyện gia đình với Tưởng Vân Thư, Bạch Đường đã biết những thói quen cố chấp này là do xiềng xích áp đặt từ gia đình của alpha, cậu rất muốn cởi bỏ giúp anh nhưng suốt một tuần khuyên can làm nũng cũng không thể khiến Tưởng Vân Thư dao động.
Bạch Đường ủ rũ đổi tư thế, cảm thấy chân có hơi ngứa, cậu đưa tay vào trong chăn gãi gãi rồi chợt nhớ hôm nay mình chưa thoa kem dưỡng.
Mùa thu vừa khô vừa nóng, hai ngày không thoa kem dưỡng thể thì da liền khô ngứa khó chịu, omega xuống giường, mang dép lê vào rồi đi vào phòng tắm.
“Em làm gì đó?” Tưởng Vân Thư hỏi.
Bạch Đường cầm một cái hũ rồi đi ra, nói: “Em lấy kem dưỡng.”
Cậu đẩy chăn ra ngồi trên giường, kéo ống quần rộng thùng thình lên, đổ kem ra rồi bắt đầu thoa lên chân, bất chợt cậu chú ý thất ánh mắt của alpha.
Tưởng Vân Thư nhìn qua chỗ khác, “Không có gì đâu.”
Bạch Đường chợt lóe lên ý nghĩ, đúng rồi, bây giờ mình dụ alpha lên giường thì sợ gì anh ấy không chịu đi ngủ chứ?
Nhưng thế này thì xấu hổ quá, hai tai cậu dần đỏ lên, mím môi suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định dùng mũi chân chọc chọc lên đùi Tưởng Vân Thư.
Tưởng Vân Thư nhìn qua, anh chợt ngẩn người, omega chống tay ra sau, thế nên đường cong xương quai xanh được phô bày rõ ràng, kéo dài đến tận bả vai, hai chân thọn dài cong lên, ống quần rộng trượt đến bắp đùi, như ẩn như hiện.
Bạch Đường thấy anh không có phản ứng gì thì bất chấp gác hẳn chân lên đùi alpha, nói: “Bác sĩ Tưởng thoa kem giúp em đi.”
Trên đùi chợt nặng, Tưởng Vân Thư cúi đầu xuống xem, kem dưỡng màu trắng trên chân omega còn chưa được thoa đều, một lúc lâu sao anh mới hỏi: “Hửm?”
“Bác sĩ Tưởng thoa kem giúp em đi mà!” Bạch Đường cố nén cơn xấu hổ mà nhìn thẳng vào mắt alpha, “Hôm nay em mệt quá trời luôn, ở trong trường viết bài luận tận năm ngàn chữ, tay đau lắm.”
Cơ thể Tưởng Vân Thư có chút cứng đờ, im lặng một lát rồi lại nói: “Em tự thoa đi.”
“Không muốn.” Cổ Bạch Đường đỏ bừng, làm tới như vậy mà chẳng lẽ không làm alpha đi ngủ sớm được sao? Cậu mềm giọng kiên trì nói, “Bác sĩ Tưởng làm cho em nha.”