Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Đồ Nam Kình - Chương 28
Đường Đen bị bỏ ở nhà một mình hết sức buồn chán, ủ rũ nằm trên mặt đất, đột nhiên hai cái tai lông xù dỏng lên, bốn chân ngắn ngủn chạy nhanh tới cửa rồi đi tới đi lui.
Không lâu sau, cửa mở ra, Đường Đen lập tức đu lên ống quần của người vừa bước vào, hệt như đang mài móng mà chụp, Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ, cảm thấy quần mình chắc bị cào rách mất rồi.
Cũng may Bạch Đường kịp thời đi vào, Đường Đen nhanh chóng quay đầu bỏ rơi alpha cứng ngắc kia, chạy đến cọ cọ omega vừa thơm vừa mềm.
Đường Đen lớn khá nhanh, lông cũng xù hơn, nhìn qua tròn hơn hai vòng, đặc biệt là gần đây nó biết dựng tai, nhưng chỉ có một tai là run rẩy dựng đứng lên, còn cái tai kia thì không chút sức sống mà rũ xuống trông vô cùng buồn cười.
Bạch Đường vừa nhìn thấy cún thì tâm trạng tốt hơn một chút, cậu ngồi xuống ôm Đường Đen vào lòng vuốt ve.
Tưởng Vân Thư đi vào thư phòng lấy kết quả chứng minh ra rồi đưa cho Bạch Đường xem, anh không có ký ức của nguyên chủ nên đã dễ dàng vượt qua thí nghiệm tâm lý.
Chữ của bác sĩ quả thật rất khó đọc, nhưng mà cậu vẫn có thể nhìn ra năm chữ mất trí nhớ vĩnh viễn, bên dưới còn có con dấu của bệnh viện, trái tim đã treo cao hơn hai tháng của Bạch Đường cuối cùng cũng được buông xuống, đôi chân cũng đã vững vàng mà đứng trên mặt đất.
Mặc dù không biết vì sao alpha lại có những hành động OOC như vậy, cũng không biết khi nào thì alpha sẽ trở nên đồi bại như trước, thế nhưng những chuyện này không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần nhân khoảng thời gian này đảm bảo an toàn cho mình và Đường Đen, cố gắng giành lại quyền lợi của bản thân.
“Bạo hành gia đình là hành vi cố ý gây thương tích, sai lầm như vậy vô cùng hung ác, tôi thật sự xin lỗi cậu.” Tưởng Vân Thư đứng thẳng người, nghiêm túc nói, “Tôi sẽ không tổn thương cậu nữa, sau này cũng sẽ không, cậu có thể thả lỏng bản thân, muốn làm gì cũng được hết.”
Bạch Đường im lặng một lúc lâu, cậu bỗng nói: “Em muốn đi học tiếp.”
Tưởng Vân Thư sửng sốt, anh nói ngay: “Được, khi nào? Cậu muốn thi đại học lần nữa sao? Tự học ở nhà hay tới trường học?”
Bạch Đường vẫn luôn cắn chặt răng đột nhiên thả lỏng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay cũng dần buông ra, nhưng cậu chợt rơi vào mê mang, đồng ý rồi? Cứ như vậy mà đồng ý rồi sao?
Rõ ràng trước khi Tưởng Vân Tô chưa bại lộ bản tính, hai người đã giằng co về vấn đề đi học lâu như vậy, thỏa thuận, cãi nhau, chiến tranh lạnh, những việc này vẫn không thể khiến Tưởng Vân Tô chịu lùi một bước.
Sau khi alpha mất trí nhớ thật sự rất kỳ lạ… Bạch Đường chầm chậm chớp mắt, theo thói quen mà suy nghĩ alpha có nói dối hay không.
Đừng thấy bây giờ gương mặt Tưởng Vân Thư vẫn vô cảm như cũ, nhưng thật ra tâm trạng anh hết sức kích động, hệt như người cha già thấy đứa con không có chí tiến thủ của mình chủ động học tập, suýt chút nữa đã nước mắt lưng tròng.
Bạch Đường quyết định thử thêm lần nữa, “Em muốn đến trường Phượng Tê học lại một năm…”
“Phượng Tê?” Tưởng Vân Thư đồng ý, suy tư nói, “Được rồi, ngày mai chúng ta đến phòng giáo vụ của trường Phượng Tê hỏi thử xem nhé?”
Bạch Đường lại ngẩn người, “Được, được sao ạ?”
“Đương nhiên là được chứ.” Tưởng Vân Thư nói, anh quay người đến tủ lạnh kiếm gì đó, “Vậy bây giờ cậu có thể ăn thịt được không?”
Đáy lòng Bạch Đường chất đầy nghi hoặc lẫn hoang mang, đối mặt với alpha xa lạ như vậy, cậu thật sự chẳng biết làm thế nào, đầu óc hỗn loạn cùng cực, một lúc lâu mới do dự gật đầu, “… Dạ được.”
Tưởng Vân Thư cũng gật đầu ý bảo đã biết, anh lấy mấy túi đựng nguyên liệu nấu ăn ra rồi đi vào phòng bếp.
Bạch Đường không nói gì, cậu đứng ở phía xa yên lặng quan sát động tác của alpha, từ vo gạo đến xắt thịt, sử dụng các dụng cụ trong bếp, trình tự nêm nếm gia vị đều rất thuần thục, cậu không nhịn được mà nhớ lại, trước đây Tưởng Vân Tô sẽ nấu ăn như vậy sao? Hình như là… không có? Có không nhỉ?
Cậu không nhớ nổi, lần gần nhất alpha nấu ăn là đã rất lâu rồi.
Bạch Đường đứng thêm một lúc rồi đột nhiên lẳng lặng lấy điện thoại ra, ngồi xếp bằng trên sô pha chơi, không nhìn người sau lưng nữa, nhưng mà tay lại căng thẳng nắm lấy vạt áo khoác.
Tưởng Vân Thư đúng lúc quay đầu lại thì thấy được một màn này, thế nhưng anh cũng không giống mấy bậc phụ huynh khác mà mắng con mình cứ chơi điện thoại, khóe môi khẽ cong lên, trong lòng anh chợt nhẹ nhõm với hành động nghịch điện thoại này của Bạch Đường.
Thoát khổ rồi.
Quả nhiên việc lợi dụng Lâm Bạch Trú là bước đi chính xác nhất từ khi anh đến thế giới này đến giờ.
Vạt áo bị nắm chặt đến nhăn nhúm, Bạch Đường chắc chắn alpha đã thấy được cảnh này, nhưng mà vẫn không nói gì sao…? Đúng vậy, vốn dĩ cậu không đặt tâm tư lên chiếc điện thoại, giao diện đã qua mười phút mà chẳng thay đổi gì, từ đầu đến cuối đều đặt sự chú ý đến bóng người vẫn đang bận rộn ở trong bếp.
Rốt cuộc Tưởng Vân Tô đang nghĩ gì, Bạch Đường không đoán được, cũng không hiểu nổi, sao mà cậu cảm giác như alpha bị mất trí nhớ cứ như là đổi thành người khác vậy.
“Tới ăn cơm nào.” Tưởng Vân Thư mang thức ăn ra, mặc dù Bạch Đường đã chịu ăn thịt nhưng mà đã lâu rồi dạ dày chưa hấp thụ thức ăn mặn nên có lẽ sẽ không thể tiếp nhận ngay được, vậy nên anh đã băm hết thịt, làm món nấm đông cô nhồi thịt hấp, canh thịt nạc, bên cạnh đó còn có giá và ớt chuông xào.
Bạch Đường lo lắng thấp thỏm, cậu cố tình không trả lời, cũng không đến phụ, vẫn ngồi yên trên sô pha lướt điện thoại.
Tưởng Vân Thư vui vẻ một mình làm hết.
Như vậy mà vẫn không nói gì sao? Bạch Đường trợn tròn mắt, alpha hỏng đầu rồi ư?
“Lại ăn cơm thôi, nếu không sẽ nguội đó.” Thậm chí Tưởng Vân Thư đã dọn xong chén đũa của Bạch Đường, ôn hòa nói.
Bạch Đường bị bắt hoàn hồn,lúc đứng lên cậu mới phát hiện sau lưng mình đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, hai chân cũng muốn nhũn ra, lòng bàn tay thì đỏ thẫm mấy dấu bấm của móng tay, cậu hít một hơi thật sâu, tâm trạng rối loạn, vừa sợ hãi vừa hoài nghi, cuối cùng biến thành phức tạp mà ngồi xuống đối diện Tưởng Vân Thư.
“Cậu nếm thử đi.” Tưởng Vân Thư nói, “Có nhạt hay mặn quá không?”
Ngồi gần như thế này, Bạch Đường không dám chạm đến giới hạn của alpha, nỗi sợ khắc sâu trong suy nghĩ và cơ thể cậu vẫn không quên, cậu nhìn sắc mặt của Tưởng Vân Thư rồi cẩn thận gắp một miếng nấm nhồi thịt, sau đó nhanh chóng rụt về.
Bàn tay có hơi run rẩy, Bạch Đường cố hết sức để bình tĩnh lại, gian nan nói: “Em… ăn ạ?”
“Ừm.” Tưởng Vân Thư đáp, “Thử xem có hợp khẩu vị cậu không?”
Bạch Đường chần chừ cho thịt vào miệng rồi nhai nhai, ngon, ngon quá…! Đã ba năm, cậu đã quên mất thịt có hương vị gì rồi.
Tưởng Vân Thư thấy biểu cảm của Bạch Đường, rốt cuộc cũng yên lòng, “Ăn nhiều một chút, cậu ốm quá, phải nuôi trở lại mới được.”
Sau khi cơm nước xong, Tưởng Vân Thư đến thư phòng giải đề như thường ngày, làm xong một tờ đề thì hai tiếng rưỡi đã trôi qua, anh đứng lên đi ra cửa phòng, xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, định ra ban công tầng hai để đi dạo.
Còn chưa đi được mấy bước thì anh thấy Bạch Đường che miệng, đột nhiên lao ra khỏi phòng, vừa lúc đụng phải anh.
Tưởng Vân Thư đưa mắt nhìn thì thấy giữa các ngón tay Bạch Đường trắng bệch, khác một trời một vực với gương mặt hồng hào khi nãy, anh nhíu mày, “Cậu sao vậy?”
Bạch Đường vừa định lắc đầu thì một cơn buồn nôn vọt lên tới cổ họng, cậu lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, nửa quỳ trên mặt đất mà “Ọe” một tiếng nôn ra.
Tưởng Vân Thư sững người, lập tức nghiêm mặt, anh đi vào bếp rót một ly nước, khi đi vào nhà vệ sinh thì thấy Bạch Đường không còn ói ra được gì nữa, chỉ có thể nôn khan ra nước chua.
Không đúng, bữa tối Bạch Đường có ăn vài món, vậy thì đây không phải là lần nôn đầu tiên của cậu, anh ấn nút bồn cầu rồi đưa nước cho Bạch Đường, nói: “Cậu súc miệng đi.”
Máu dồn lên mặt Bạch Đường, nước mắt cũng chảy xuống, giọt mồ hôi to như hạt đậu vương trên cằm cậu, cậu khó chịu nhận lấy ly nước, uống vào rồi lại phun ra.
Tưởng Vân Thư vừa định nói chuyện thì Bạch Đường lại đột ngột xoay người sang chỗ khác, ôm bồn cầu dùng sức nôn khan.
Tưởng Vân Thư lại rót thêm một ly nước nữa, nghiêm giọng hỏi, “Bạch Đường, nói thật với tôi, cậu nôn mấy lần rồi?”
Gương mặt Bạch Đường tái nhợt do thiếu oxy, cậu thở hổn hển, nghẹn ngào nói: “Chín, chín lần…”
“Viêm dạ dày cấp tính.” Tưởng Vân Thư lập tức đưa ra kết luận, anh lấy áo khoác dưới sô pha lên, “Chúng ta đi bệnh viện, cậu súc miệng sạch sẽ đi, nếu không sẽ dễ buồn nôn hơn nữa đấy.”