Chương 79: Bị phát hiện
[Phòng livestream yyyyyyt]
[Số người xem: 135.434 người]
[Trạng thái streamer: Tốt]
“001, xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ khi ra khỏi Điện thờ, cậu vẫn chưa xem livestream. Nếu không phải 001 nhắc nhở, cậu thậm chí còn không biết livestream đã biến thành thế này.
Sao tự dưng lại nhắc đến khu Chinh phục Tình Yêu?
Thân phận của cậu bị lộ rồi à?
Trong mắt thiếu niên ánh lên vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng lại bị cậu ghìm xuống.
001:【Cái này khả năng cậu phải hỏi Ly Vân…】
Ly Vân?
Nha Thấu đột nhiên nhớ đến lúc trong mật thất, hắn đột nhiên nói ra câu “Khu Chinh phục Tình Yêu bọn em lắm chuyện thật đấy” kia, hai mắt cậu mở to: “Chẳng lẽ câu nói kia của hắn bị mọi người nghe thấy hả?”
001 gật đầu:【Nhưng chỉ nghe được một nửa, Ly Vân nói đột ngột quá, lúc hệ thống phát hiện thì hắn đã nói được một nửa rồi.】
Còn nửa câu còn lại đã bị hệ thống chặn, khán giả trong livestream chỉ nghe được hai chữ “tình yêu” với loáng thoáng chữ “khu”.
Nhưng nhiêu đó cũng đủ rồi, giữa bao nhiêu khu thì cũng chỉ có khu Chinh phục Tình Yêu sát vách có chữ “tình yêu” thôi còn gì!?
Mối quan hệ giữa khu Trốn thoát Kinh Hoàng và Chinh phục Tình Yêu vốn đã không tốt đẹp gì, giờ nghe được điều này thì hệt như ngọn lửa ném vào đống rơm, bùng cháy dữ dội, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
【Từ lúc ngài ra ngoài, bọn họ vẫn ồn ào suốt, cuối cùng có vẻ như đã đạt được sự đồng thuận…】001 ngập ngừng.
Cũng vừa lúc đó, Nha Thấu nhìn thấy một loạt bão bình luận nổi bật mới xuất hiện trong livestream.
——【Tôi mặc kệ, dù em bé Nha Nha có là người của khu Chinh phục Tình Yêu thì tôi cũng phải tìm mọi cách để trộm em ấy về!】
001:【Là chuyện này này.】
Nha Thấu: “…” Không, cậu muốn về nhà!
001:【Ký chủ, còn nhớ tôi đã nói gì với ngài không? Đừng để lộ thân phật thực sự của mình.】
Ban đầu, nó tưởng rằng chỉ cần thiếu niên không bất cẩn nói ra, không xuất hiện người có thể phát hiện Hệ thống Tình Yêu trên người cậu thì sẽ không ai biết thân phận thực sự của cậu.
Ai ngờ từng NPC trong khu bọn họ đều rất tinh ranh, đoán trái đoán phải, cộng thêm buổi hoạt động giao lưu hữu nghị lần trước cũng chôn đủ các loại mìn không biết chạm vào đâu sẽ phát nổ nữa.
Không phải tất cả NPC đều giống Lucifer! Hầu hết toàn là kẻ điên như Ứng Tinh Uyên!
Nếu bị bắt được thật thì toi!
Nha Thấu vội vàng gật đầu: “Ta biết rồi.”
Khán giả chỉ nghe được một nửa, hiện giờ mọi suy đoán đều dựa trên hai chữ “tình yêu”, mặc dù đoán đúng nhưng cậu nhất định phải lật đổ.
Chỉ cần khiến bọn họ tin tưởng mình là được.
Nha Thấu bình ổn lại sự bối rối trong lòng, thuận theo dòng bình luận yêu cầu giải thích ban đầu, cậu nhíu mày, giả vờ như bây giờ mới phát hiện ra: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Cuối cùng streamer cũng lên tiếng, đa số những người đang cãi nhau trong livestream cũng ngừng lại, muốn nghe xem streamer sẽ nói gì.
Thiếu niên cầm cốc sữa nóng hổi bằng hai tay, trên mặt hiện vẻ thắc mắc: “Trông tôi giống người của khu Chinh phục Tình Yêu lắm hả?”
Cậu tò mò hỏi: “Mọi người có thể nói cho tôi biết mấy đặc điểm của NPC bên khu Chinh phục Tình Yêu không?”
【Xinh đẹp nhưng não ngắn, giỏi thả thính, hay đùa giỡn tình cảm người ta! Rất giỏi thao túng người khác, phải đến khi họ đi rồi tôi mới nhận ra có gì không ổn.】
【Hơn nữa bọn họ còn chửi người cực kỳ giỏi! Lúc trước cổng nối hai khu còn chưa đóng, tôi từng cãi nhau với một người bên khu đấy, mỗi tội cãi không lại, tức chết đi mất, có giỏi thì solo offline xem nào!】
“…” Nha Thấu bị nội dung bình luận dọa sợ, cậu gục đầu ủ rũ, sau đó ngẩng đầu lên, cẩn thận dò hỏi: “Vậy mọi người thấy tôi có điểm nào phù hợp với loạt đặc điểm trên không?”
Giọng điệu rất dè dặt, còn hơi buồn bã.
【Không không không, bọn anh có nói vậy đâu! Ai nói vậy cút ra đây! Vợ ông không phải não ngắn nhé, trong phó bản này tìm được nhiều manh mối như thế cơ mà!】
“Mọi người nói tôi là người của khu Chinh phục Tình Yêu.” Nha Thấu di chuyển, ống kính vừa khéo lia đến tay cậu.
Rất trắng, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng mượt mà. Hai tay vốn đang cầm thân cốc, giờ chuyển thành một tay nâng một tay cầm quai.
Bàn tay đang nâng cốc vì nãy tiếp xúc với thân cốc nên lòng bàn tay với ngón tay hơi đỏ lên vì nóng, nhưng cậu lại như chẳng hề nhận ra. Còn tay cầm quai cốc lúc này lại đang nắm chặt do căng thẳng, đầu ngón tay trắng bệch.
Được khán giả nhắc, Nha Thấu mới phát hiện. Cậu vội vàng đặt cốc xuống bàn trà, chậm rãi giải thích: “Bởi vì tôi nghĩ, nếu tôi là người của khu Chinh phục Tình Yêu như mọi người nói thì tôi cũng chỉ phù hợp với điểm này thôi.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm: “May quá, thì ra không phải mọi người đang mắng tôi, cảm ơn nha.”
【 Phắc… Bình thường tôi không xem mấy streamer yếu nhớt đâu, thế mà từ lúc lưu đến bây giờ, ban đầu còn cau mày nhưng giờ thì thích rồi đấy. Đăng ký kênh của bé đây.】
【Cảm ơn gì mà cảm ơn, tôi đã bảo rồi, vợ không thể nào đến từ khu Chinh phục Tình Yêu được! Hơn nữa cổng nối giữa hai khu đã bị đóng từ lâu rồi. Nếu vợ đến từ bên kia thì chẳng phải chúng ta cũng có thể sang đó à. Thế nên vợ chắc chắn không phải là người của khu Chinh phục Tình Yêu.】
“Thì cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi đó.” Thiếu niên mỉm cười, đôi mắt cong cong, nhẹ giọng thì thầm nói chuyện với bọn họ.
【A a a, Nha Nha đáng yêu quá, Nha Nha mau lại đây cho mẹ ôm cái nào. Ai biết tên Ly Vân kia có phải đang nói muốn hẹn hò với Nha Nha không. Sau này bọn ông động não rồi mới cãi nhau được không.】
【Thực ra tôi nghĩ vợ am hiểu cái đằng sau hơn, quá giỏi nắm bắt trái tim tôi hu hu, vợ ơi ôm ôm.】
【Trong lòng vẫn có tí thất vọng, thực ra tôi không có ác cảm gì với khu Chinh phục Tình Yêu cả, nghe nói tiểu thiếu gia bên kia đẹp lắm, tò mò muốn biết Nha Nha với tiểu thiếu gia bên kia ai đẹp hơn ghê…】
001:【…】Chính chủ đang đứng trước mặt ngươi đó, ngươi còn so sánh cái mông ấy.
Có điều ký chủ cũng siêu ghê, bẻ lái chủ đề thành công.
“Vì nếu ta nói thẳng mình không phải là người của khu Chinh phục Tình Yêu thì họ chắc chắn sẽ không tin.” Nha Thấu xoa má, tỏ ra buồn phiền: “Nhưng mà khu của bọn ta rất cởi mở, cá tính nào cũng có, sao lại hình dung thành đẹp nhưng não ngắn?”
Chuyện này mà để anh chị của cậu biết được, chẳng biết họ sẽ tức đến cỡ nào.
“Bọn họ có vẻ không thích khu Chinh phục Tình Yêu lắm nhỉ.”
Nhưng tại sao?
Nha Thấu không kìm được mà hỏi.
【Cái này anh biết, anh có một người bạn từng thất tình, nói bạn trai của cậu ấy không muốn sang khu bên này vì bên này máu me quá. Quan trọng nhất là chê cậu ấy quá thô lỗ nên nói chia tay. Sau đó cậu ấy thay đổi, giờ chỉ cần nhắc đến khu Chinh phục Tình Yêu là đã thấy khó chịu rồi.】
【Anh cũng có một người bạn, vì không cãi thắng được người ta nên cứ thấy là tức.】
【Có phải mấy người bạn mà các ông nói đến đều là bản thân các ông không? Trọng điểm không phải là không thích mấy kẻ vô dụng hả?】
“…”
【Bên khu Chinh phục Tình Yêu có vài cốt truyện dành cho người lớn phải không nhỉ? Nếu Nha Nha thực sự đến từ bên kia thì có thể ưm ưm chính đáng rồi ha? Tiếc là không phải, tiếc ghê.】
Không! Các anh nghe ai nói bậy nói bạ thế!
Nha Thấu thoắt cái bấm ẩn phòng livestream, quyết định trong nửa tiếng đồng hồ sẽ không mở lại nữa.
001:【Ký chủ, ngài bấm nhanh ghê.】
Nha Thấu bình tĩnh lại: “Dù sao cũng đạt được mục đích rồi.”
Có điều cách giải quyết này chỉ mang tính tạm thời, nhưng sau này thì sao? Mấy người mình gặp trong buổi giao lưu hữu nghị lần đó, có một người còn nói muốn cưới mình, lỡ mà gặp trúng thì cậu biết phải giải thích thế nào?
“001, sau này hệ thống có thể chặn toàn bộ thông tin liên quan đến thân phận này không?”
【… Tôi sẽ cố gắng.】
Nha Thấu: QAQ
Cậu chỉ hy vọng mình may mắn một tí, không gặp phải những người đó, cũng đừng bị vạch trần thân phận.
…
Chuyện trong livestream nhanh chóng bị Nha Thấu gạt ra sau đầu, cậu nhấp một ngụm sữa, cảm thấy sữa mà Anvile đun cho mình ngon ghê, cũng giống như món canh gà cô từng tặng cậu trước đây vậy.
Thực ra cậu còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không biết Anvile có giải thích cho cậu không.
Ví dụ như câu “hắn đã đợi nhiều năm như vậy rồi”, hay mục đích chị ấy tặng cho mình Vé mời của NPC rốt cuộc là gì?
Nha Thấu nghĩ đến lúc còn trong phó bản [Điều 13 nội quy trường], Anvile từng nói muốn mời cậu đến nhà cô chơi, lại liên tưởng đến việc triệu hồi, một suy đoán chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi cậu không thể nắm bắt được.
Nha Thấu thử gọi lại cho Anvile, nhưng không biết lúc này cô đang làm gì mà không nghe máy.
Máy truyền tin vừa nãy gọi cho Lucifer là của Anvile, không biết cái mà Tôn Cảnh đưa cho mình gọi có được không nữa.
Tính Nha Thấu vốn bướng bỉnh, cậu bèn dùng máy truyền tin của mình để gọi cho Lucifer lần nữa, trong lúc chờ đợi, tim cậu bắt đầu đập rộn lên.
Bên kia sẽ nghe máy chứ?
Rõ ràng chỉ mới qua vài giây nhưng Nha Thấu lại cảm thấy như đã qua mấy ngày rồi vậy, thời gian trôi qua dường như cũng trở nên chậm lại.
“Nha Nha bé nhỏ.”
Cuộc gọi được kết nối, nhưng giọng nói truyền đến từ đầu bên kia không phải là của Lucifer, nghe giống như là Thập Thân vương..
Mà có vẻ như ông ấy đang chờ mình thì phải, vừa kết nối đã gọi chuẩn tên mình.
Nhưng cách xưng hô rõ kỳ lạ, tại sao lại gọi là “Nha Nha bé nhỏ”?
Nha Thấu xấu hổ cực kỳ, muốn lên tiếng sửa lại cách xưng hô kia nhưng Thập Thân vương lại nói tước.
“Vương không ở đây, Nha Nha bé nhỏ không phải hỏi.” Thập Thân vương nói: “Đúng là ta đang chờ cháu, Vương có mấy lời muốn ta truyền lại cho cháu.”
Nha Thấu lập tức căng thẳng: “… Lời gì?”
“Vương nói sau này cháu nhớ phải ăn uống đầy đủ, tư thế ngủ cũng phải sửa, đừng luôn vùi đầu xuống dưới gối, như vậy dễ bị thiếu oxy, cũng đừng nằm co người như con tôm.”
“Uống nhiều nước, nhớ uống sữa nhưng đừng uống nhiều quá.”
“Nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt, thấy loại người như Ly Vân thì tránh xa ra.”
Thập Thân vương lải nhải dặn dò, Nha Thấu nghe càng lúc càng thấy không ổn.
001 lẩm bẩm:【Sao nghe giống như dặn dò di ngôn vậy…】
Nó đột ngột im bặt, thấy khuôn mặt ký chủ dần tái nhợt mà chỉ muốn tự vả vào miệng mình cho cái.
“Nha Nha bé con, ta biết cháu đang nghĩ gì, Vương còn để lại một câu cuối cùng.” Thập Thân vương thở dài, đoạn nói: “Nếu hắn không muốn bị tìm thấy thì cháu vĩnh viễn cũng không thể tìm thấy hắn.”
…
Thập Thân vương nói xong câu đó thì tắt máy, cứ như thể tắt máy là sở trường của Ma cà rồng không bằng.
Lucifer sẽ không vô cớ dặn dò người khác nhiều như vậy, Nha Thấu cảm thấy linh cảm chẳng lành trong lòng ngày càng mãnh liệt, cậu lập tức gọi cho Thi Lâu.
Thi Lâu vừa bắt máy, Nha Thấu không chờ hắn trả lời đã vội vàng hỏi: “Thi Lâu, giờ anh đang ở đâu?”
Thi Lâu né tránh sự truy đuổi của một Ma cà rồng, từ khi biết nhóc cộng sự của mình cũng là Ma cà rồng, hắn không bẻ răng với cánh của Ma cà rồng nữa, giết chết là được: “Tiền tuyến.”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Ranh giới lãnh thổ giữa Thợ săn và Ma cà rồng.”
Cũng chính là nơi Nha Thấu đáp xuống sau khi dùng vật phẩm dịch chuyển để trốn tránh Lucifer.
Nha Thấu: “Lucifer có ở đó không?”
“Có.”
Tìm thấy rồi!
Thi Lâu nhìn lên bầu trời: “Hắn đang đánh nhau với Ly Vân.”
Ly Vân vừa mới ở Điện thờ mà giờ đã đến tiền tuyến rồi? Có điều nghĩ đến vệt sáng mà Ly Vân để lại trong đêm trăng tròn nên Nha Thấu cũng miễn cưỡng hiểu được.
Có lẽ đó là kỹ năng thiên phú của Ly Vân.
“Được, giờ tôi sẽ lập tức đến đó.”
Thi Lâu vốn đang chạy, nghe thấy nhóc cộng sự của mình nói vậy thì lập tức dừng lại: “Em đến đây? Ở đây nguy hiểm lắm, em đến làm gì?”
Giọng hắn rất gấp gáp, không kiềm chề được nên nghe có vẻ hơi hung dữ.
Nha Thấu rụt cổ lại, không nói tiếng nào.
“Em định đến đây kiểu gì? Dùng vật phẩm à?” Thi Lâu day mi tâm: “Trong nội thành có từ trường, em dùng vật phẩm cũng chỉ đến được vòng thứ ba của ngoại thành thôi, từ đó đi bộ vào phải mất vài tiếng.”
“Tôi vẫn muốn đến đó.” Nha Thấu ủ rũ nói.
Thi Lâu hít sâu một hơi, giờ hắn không ở bên cạnh thiếu niên, cũng không ngăn được cậu, nói không chừng cậu đã bắt đầu nghĩ cách đến đây rồi.
Đã thế thì chẳng bằng tự mình đưa em ấy đến đây cho yên tâm.
“Chờ một lát, anh đến đón em.”
Nha Thấu nghiêng đầu: “Anh đến nhanh được không?”
“Tốc độ của Người sói ở dạng nguyên hình nhanh lắm.”
Cho nên đêm trăng tròn hắn mới có thể chạy một mạch từ lãnh địa Người sói đến nội thành.
Ừ ha, giờ Nha Thấu mới nhớ Thi Lâu là Người sói hung mãnh, không phải loại sói con vô dụng mà cậu ngụy trang. Sau khi trở thành Thủ lĩnh Người sói, bình thường hắn cũng có thể biến thành nguyên hình.
Tự đi qua không biết mất bao lâu, Thi Lâu đến đây chỉ cần chưa đầy mười phút, còn tốc độ cụ thể còn tùy thuộc vào năng lực của hắn.
Nha Thấu dứt khoát chọn cách sau.
“Cảm ơn.”
Thi Lâu: “Em thêm xưng hô vào được không.”
Nha Thấu ngoan ngoãn thêm xưng hô: “Cảm ơn Thi Lâu.”
“…” Thi Lâu nói: “Ý anh là, em thêm ‘Anh trai’ vào trước Thi Lâu ấy.”
Ngay từ đầu hắn đã muốn nghe nhóc cộng sự gọi mình là anh trai rồi. Lúc cậu hỏi mình là Lucifer có ở đây không, cảm xúc trong lòng hắn càng lên đến đỉnh điểm.
Chỉ xem nhóc cộng sự của hắn có đồng ý hay không thôi.
“Ừm, cảm ơn anh trai Thi Lâu.”
Thanh âm của thiếu niên lúc này không còn trong trẻo như mọi khi do cảm xúc buồn bã, nhưng chất giọng êm ái, dù âm mũi thì vẫn dễ nghe cực kỳ, cũng bởi thế mà nghe như đang làm nũng.
Thi Lâu ngẩn người, bỗng có tiễng gõ cửa vang lên bên tai.
— Là từ bên Nha Thấu truyền đến.
“Tôi tắt máy trước đây.”
Thi Lâu nhắm mắt: “Được.”
…
Nha Thấu đi đến trước cửa, nhìn qua mắt mèo thì phát hiện người bên ngoài là Thẩm Thính Bạch.
Sao Thẩm Thính Bạch lại ở đây?
Cậu thắc mắc mở cửa ra, vừa định hỏi thì cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi hoàn hồn mới nhận ra cả người mình đã bị Thẩm Thính Bạch vác trên vai!
Là tư thế gập người, phần bụng mềm mại áp vào vai hắn, đầu chúi xuống, có cảm giác như máu dồn hết lên não.
Vai Thẩm Thính Bạch toàn xương, làm bụng cậu khó chịu cực kỳ.
Cậu muốn đánh Thẩm Thính Bạch, nhưng tay chỉ có thể sờ vào mông hoặc chân hắn nên không thể ra tay được.
Thiếu niên giãy giụa trên vai hắn: “Anh thả tôi xuống.”
Cậu không hiểu Thẩm Thính Bạch tự dưng phát điên cái gì, giãy giụa muốn xuống.
Cơ thể mềm mại trên vai hắn, cả người vừa thơm lại vừa trắng. Một tay Thẩm Thính Bạch ôm eo cậu, một tay ôm chân cậu, đưa cậu đến bên cạnh ghế sô pha, sau đó cúi người ném cậu xuống ghế sô pha.
Nha Thấu hơi choáng váng, chỉ có thể nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi thấy đỡ hơn mới giãy giụa đứng dậy: “Rốt cuộc anh muốn làm gì…”
Giọng cậu im bặt khi thấy biểu cảm của Thẩm Thính Bạch.
Mắt Thẩm Thính Bạch hẹp dài, bình thường nhìn có vẻ hơi hung dữ nên hắn mới đeo kính để che bớt. Còn bây giờ hắn không đeo kính, trong đôi mắt nhìn cậu từ trên cao xuống chứa đầy cảm xúc, có dò xét, còn có cả chút tức giận nữa.
“Tôi muốn làm gì?”
Nha Thấu nhớ ra hắn là cộng sự của Lục Lâm An, Lục Lâm An lại biết mình là Ma cà rồng, trong lòng bỗng lạnh ngắt.
Nhất là vừa rồi Lục Lâm An mới bị Thẩm Thính Bạch gọi đi, chưa được bao lâu thì Thẩm Thính Bạch đã tìm đến đây, đủ mọi dấu hiệu liên kết với nhau, chẳng lẽ Thẩm Thính Bạch biết thân phận của mình rồi?
Nếu vậy hắn cũng biết bị mình lừa ngay từ đầu?
Nha Thấu vô cùng hoảng hốt, trong lòng vẫn cố níu một tia hy vọng, dù sao trước đó mình đã cố gắng nhiều như vậy rồi, còn là cộng sự của Thi Lâu nữa nên hắn sẽ không nghi ngờ mới đúng chứ.
Kết quả là hành động tiếp theo của người đàn ông đã phá vỡ ảo tưởng của cậu: Người đàn ông trước mặt cúi xuống, nhân lúc cậu chưa phòng bị mà cấp tốc sờ môi cậu, ngón tay hơi khều nhẹ đã cạy mở được hàm răng, sau đó lần vào sờ răng cậu.
Nha Thấu:!!!
Khoang miệng ẩm ướt, nhưng Thẩm Thính Bạch không còn để ý những điều này nữa, lúc đầu ngón tay sờ qua răng nanh thì cảm thấy hơi nhoi nhói. Hắn rút ngón tay ra, phát hiện đầu ngón tay mình đang rỉ mấy giọt máu.
Nha Thấu không ngờ mấy cái răng nanh mới mọc dài ra của mình lại làm cậu bại lộ.
Giờ phải giải thích thế nào? Nói rằng răng nanh của sói con trong thời kỳ dậy thì cũng mọc dài thế hả?
Dù sao sói cũng có răng nanh mà, Người sói có thì sao?
Giọt máu càng đỏ, cảm xúc trong mắt Thẩm Thính Bạch càng sâu hơn, Nha Thấu cũng càng hoảng hơn.
Cả hai đều là Người chơi, nhưng không phải cộng sự của nhau.
Đây vốn là một phó bản đối kháng nội bộ Người chơi, nghe nói lòng tự trọng của nhóm Người chơi Đỉnh cấp đều cao lắm, giờ phát hiện mình lừa hắn, Thẩm Thính Bạch sẽ không giết cậu đâu nhỉ…
Giữa lúc suy nghĩ miên man, Nha Thấu nghe thấy Thẩm Thính Bạch nói một câu: “Nhóc lừa đảo, đây là lần thứ hai rồi.”
Lần đầu là lừa hắn không phải Người chơi, lần hai lừa hắn là sói con.
Bảo sao Lucifer lại xông thẳng vào nội thành để đưa cậu đi, lúc hắn vào trang viên cứu thiếu niên ra ngoài, cậu không hề bị thương chút nào, những điều này đều rất bất thường, chỉ tại hắn đã mặc định Nha Thấu là một con sói con từ đầu nên mới bỏ qua.
Giọng nói của Thẩm Thính Bạch rất lạnh lùng, trong thoáng chốc, Nha Thấu tưởng như đã quay lại lần đầu tiên gặp Thẩm Thính Bạch. Lúc ấy hắn đứng ở bên ngoài phòng giam, quan sát mình từ trên xuống dưới, cũng với giọng điệu và ánh mắt như này.
Là Thợ săn Ma cà rồng, Thẩm Thính Bạch nhìn chằm chằm vào con sói con đang muốn phản kháng trước mặt, không, giờ nên gọi là con Ma cà rồng con mới đúng. Hắn lắc cổ tay, cho vào trong túi, dường như muốn lấy thứ gì đó.
Nha Thấu đang đề phòng hắn, thấy động tác của hắn còn tưởng hắn đang tìm đồ bạc để giết mình, cậu lập tức xoay người muốn bỏ chạy.
Vừa mới cử động đã bị Thẩm Thính Bạch đè chặt tại chỗ, sau lưng có một cái gối, cậu bị buộc phải nằm ngửa trên ghế sô pha. Cũng chính vì tư thế này nên Nha Thấu có thể thấy rõ thứ trên tay hắn.
Không phải đồ bạc mà là một cái vòng chống cắn.
“Đeo nó lên hay nhổ răng?” Thẩm Thính Bạch bình tĩnh hỏi.
Nha Thấu nghe đến lựa chọn sau thì run cả người, nghĩ ngay đến những Ma cà rồng bị Thi Lâu nhổ răng lúc đầu.
Cho nên giờ đến lượt cậu rồi à?
Nghiệp do cộng sự gây ra nên phải do cộng sự trả ư.
“Anh cũng muốn răng của tôi à?” Mắt Nha Thấu đỏ hoe, cả người bị đè khiến cậu khó chịu, bụng dạ nôn nao.
Dù sao răng của cậu cũng có thể bán được mấy trăm triệu đó.
Thẩm Thính Bạch nhìn thấy thiếu niên như vậy thì khựng lại: “Không muốn răng của em, thế nên đeo vào.”
Đối với lựa chọn này, cậu muốn chọn cái đầu.
“Tại sao phải đeo, vì tôi là Ma cà rồng à?”
Thẩm Thính Bạch: “Ừ, còn vì em đã lừa tôi.”
Giọng điệu của hắn lạnh lùng kiên quyết, có vẻ là thực sự tức giận.
Nha Thấu mím môi, cực kỳ kháng cực với cái thứ này.
Ban đầu Lục Lâm An cũng bắt cậu đeo, nhưng đã bị cậu từ chối. Lục Lâm An cũng không ép mà chỉ đeo thêm cho cậu một cái vòng tay.
“Lúc trên xe lừa tôi kiểu gì?” Thẩm Thính Bạch hỏi.
Trong tình huống này không trả lời không được, Nha Thấu trung thực khai báo toàn bộ sự việc: “Dùng vật phẩm mô phỏng, sợ anh phát hiện nên sau khi vào nhà vệ sinh đã tháo ra luôn, sau đó dùng vật phẩm trị thương để chữa trị.” Nếu Thẩm Thính Bạch đến sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã bại lộ rồi.
“Em cũng thông minh đấy nhỉ.” Giọng điệu của Thẩm Thính Bạch rất bình thường, không nghe ra là đang khen hay đang mỉa mai.
Vòng chống cắn trong tay hắn làm bằng sắt, không giống như loại làm bằng bạc được sử dụng trong Điện thờ, nhưng Nha Thấu vẫn không muốn đeo.
Điểm thiện cảm của Thẩm Thính Bạch bây giờ là 75, không hề giảm xuống vì phát hiện cậu lừa hắn lần hai.
Nha Thấu nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Tôi không đeo được không? Tôi có máu dự trữ nên sẽ không cắn người đâu.”
Thẩm Thính Bạch từ chối: “Không được.”
“Tự đeo hay để tôi giúp?”
Bộ dạng cực kỳ khó lay chuyển, Nha Thấu ức đến nỗi suýt khóc.
Cậu thực sự không thích cái vòng chống cắn này.
Thẩm Thính Bạch chú ý đến từng cử chỉ của cậu, lúc thấy lông mày của thiếu niên nhíu lại, khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhó và cả đôi mắt màu lam xinh đẹp đang nhìn mình với vẻ tủi thân thì sững lại.
Vòng chống cắn cũng dừng trước mặt thiếu niên cách một khoảng ngắn, chỉ cần hắn dùng thêm lực là có thể đeo nó lên mặt cậu.
“Lục Lâm An bắt nạt tôi, anh cũng muốn bắt nạt tôi.”
Nha Thấu nghiêng đầu sang một bên, không nhìn hắn: “Lúc Lục Lâm An bắt tôi, tôi nghe thấy các anh nói chuyện, anh nói muốn bắt cộng sự của Thi Lâu cho nên tôi rất sợ.”
“Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh không tốt, là vì anh muốn bắt tôi.” Nha Thấu quyết định nứt rồi thì cho rách luôn, có điều không đủ dũng khí nên càng nói càng nhỏ: “Tôi không cố ý lừa anh đâu, chỉ là tôi sợ quá thôi, sợ anh sẽ bắt rồi đánh đập tôi.”
Thẩm Thính Bạch há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói: “Tôi bắt em làm gì?”
“Ai biết được anh bắt tôi làm gì, rõ ràng là anh nói trước mà! Anh phải tự hỏi mình chứ!”
Câu cuối cùng của thiếu niên khá là hung hăng, nhưng bấy giờ đang tủi thân nên lúc nói câu này, âm tiết của chữ sau móc với chữ trước thành ra nghe không có khí thế lắm.
Không giống như cố tình gây sự, dáng vẻ của thiếu niên nhìn đúng là đang rất sợ.
“Bị Ma cà rồng khác bắt đi, tôi có yêu cầu các anh đến cứu đâu, tôi muốn đi tìm Thi Lâu nhưng các anh lại đưa tôi về, anh còn bắt tôi sờ đồ bạc nữa.” Nha Thấu đổi trắng thay đen, bịa đến mức 001 cũng suýt tin, từng câu từng chữ đều nhằm vào Thẩm Thính Bạch mà nói.
“Đồ bạc đau lắm, tôi lại không đổi được những vật phẩm cao cấp hơn nên phải dùng rất nhiều bình, tốn rất nhiều điểm tích lũy.”
Nói xong câu cuối cùng, đến Nha Thấu cũng tự thấy cảm động luôn rồi.
Mặc dù 001 đã chặn cảm giác đau đớn cho cậu, nhưng cũng chỉ có lúc cầm kia thôi, cảm giác lúc sau không chặn được, thế nên cậu cũng hiểu tại sao Ma cà rồng lại sợ đồ bạc, bởi vì nó thực sự quá đau.
Tay còn lại của Thẩm Thính Bạch khẽ sờ má thiếu niên, thấy vùng dưới mắt đã ướt đẫm.
Tay hắn để bên cạnh đầu thiếu niên dưới sô pha, để má cậu áp vào lòng bàn tay mình, sau đó nhẹ nhàng xoay mặt thiếu niên lại.
Thiếu niên đang khóc, vừa nói vừa khóc, nước mắt đong đầy trong cặp mắt màu lam, Thẩm Thính Bạch lẳng lặng nhìn cậu, hắn thấy trái tim mình nhói lên.
Hắn nghĩ theo hướng thiếu niên nói, phát hiện đúng là thế thật.
Suốt cả quá trình thiếu niên không hề tỏ vẻ muốn đi cùng với bọn hắn, là Tôn Cảnh kéo cậu đi theo. Chuyện cậu đi tìm Thi Lâu cũng rất đáng tin, dù sao hai bọn họ cũng không cùng phe.
Má thiếu niên tựa vào lòng bàn tay hắn, ướt át, mềm mại, giống như một con thú nhỏ đang dựa dẫm vào hắn, lúc này giọng cậu vẫn còn run run: “Tôi thực sự không cố ý lừa anh đâu.”
“Tôi cũng không muốn đeo vòng chống cắn.”
【Hệ thống Tình Yêu thông báo: Điểm thiện cảm của Người chơi Thẩm Thính Bạch tăng 25, tổng điểm thiện cảm: 100.】
Ánh sáng trong mắt Thẩm Thính Bạch tối xuống, “Ừ” một tiếng rồi ném vòng chống cắn vào thùng rác.
Hắn nói: “Không đeo nữa.”
“Ê.”
Một giọng nói kèm theo tiếng hổn hển vang lên sau lưng, Thi Lâu đứng ở cửa: “Thẩm Thính Bạch, anh đang làm gì cộng sự của tôi đấy?”
Lục Lâm An đi theo sau khựng lại: “Cộng sự của cậu?”
“Bé Ma cà rồng, em là Người chơi à?”
Nha Thấu rặn mãi mới khóc được, nước mắt vẫn còn dính trên má, trong phút chốc biểu cảm cũng cứng lại.
…
Tác giả nhắn lại:
Nốt khúc tiền tuyến là xong phó bản rồi. Câu sau là Lục Lâm An nói nha.