Chương 65: Nhưng tôi muốn sờ tai của em
- Trang Chủ
- Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm
- Chương 65: Nhưng tôi muốn sờ tai của em
Sói con đứng trong ánh nến tối tăm, chóp đuôi không ngừng quét qua chỗ đầu gối của cậu.
Vì mới tắm nước nóng xong nên làn da bị hơi nóng hun cho ửng hồng. Khăn mặt trên đầu rơi xuống sàn, mái tóc mềm mại rối tung vểnh lên.
Thẩm Thính Bạch sững sờ nhìn cậu, Ly Vân đang giữ tay nắm cửa cũng quên cả buông ra.
Sau khi thấy rõ Ly Vân cũng theo đến, cậu bị dọa cho suýt không giả vờ nổi nữa, biểu cảm hoang mang sợ hãi trên mặt thoáng cứng ngắc. Nha Thấu run rẩy duỗi hai tay ra nhưng không phải che tai mà là che mặt mình.
Vì không để lộ vẻ giả tạo quá nên cậu đã cố ý chờ quá 15 phút.
So với chủ động “cố ý” đến trước mặt bọn hắn nói rằng mình mọc tai thì giữa chừng “vô ý” phát hiện mình mọc tai rồi cảm thấy hoang mang tốt hơn nhiều. Cậu nghĩ kỹ xong mới quyết định làm vậy, mục đích là để dụ Thẩm Thính Bạch tới.
Nhưng không lường trước được là Ly Vân cũng sẽ tới theo!
Tiếp theo phải làm gì đây? Nha Thấu bối rối nghĩ lung tung.
Nhất là sau khi nghe thấy hai tiếng thông báo của Hệ thống Tình yêu, Nha Thấu chỉ thấy trán mình nóng rực, não vốn đang hoạt động bình thường thì chết máy hoàn toàn.
Lúc đầu cậu chỉ muốn đối phó với Thẩm Thính Bạch để ngồi vững thân phận người sói của mình thôi, nào ngờ kết quả mà cậu nhận được lại vượt ngoài dự đoán.
Ly Vân… thấy mặt mình chưa?
Nha Thấu cấp tốc quay người sang chỗ khác, giấu mặt ở nơi Ly Vân không nhìn thấy, nhưng cậu lại quên mất còn cái đuôi sau lưng.
Ống quần bị vận lên tận đùi, chỗ chứa cái đuôi phồng lên thành một cục, chóp đuôi quét qua quét lại như cái gậy trêu mèo, đã nhìn là không rời mắt nổi.
【Nha Nha thế này là che đầu quên mất mông hả. Nha Nha ngốc moe cho mẹ sờ tai với đuôi với!】
【A a a mông mẩy quá trời, à nhầm, cái đuôi trắng quá trời, tai sói con cũng đáng eo quá đi mất.】
【Vợ quyến rũ quá, không ngờ thẻ biến hình còn dùng như này được, tim đập nhanh như sắp bay ra khỏi lồng ngực. Mà quay lại nhìn hai thanh niên kia, đờ ra luôn rồi ha ha ha ha, kém quá.】
【Tại sao thẻ biến hình chỉ dùng được ba lần vậy! Tôi kiến nghị kéo dài số lần sử dụng thẻ biến hình! Ủa mà điểm thiện cảm của Ly Vân hơi bị lạ nha, lần trước tăng là lúc vợ hút máu hắn phải không nhỉ, thì ra hắn biết bé con là ma cà rồng rồi, nghĩ mà sợ.】
【Mọi người đều mong sói con, chỉ mình tôi mong nhìn thấy dáng vẻ bé con mọc răng nanh với cánh thôi à? Dù sao bé con cũng là ma cà rồng mà, nhỏ có phải sói con đâu, nếu giờ mà Lucifer trông thấy thì chắc tức chết luôn quá.】
【Ai mà ngờ Thẩm Thính Bạch đeo kính gọng vàng trông lúc nào cũng lạnh lùng thế kia lại thích lông xù?】
Nha Thấu không quan tâm đến bình luận trong livestream nữa, giờ cậu chỉ muốn biết mình phải làm sao mới có thể thoát thân thôi.
Không biết liệu giờ cậu nói người trong khu rừng đêm đó là em trai sinh đôi với mình thì Ly Vân có tin không nhỉ.
001 chọc thủng không thương tiếc:【Không đâu.】Nó an ủi:【Tôi đã nâng cao quyền hạn rồi, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, ký chủ không phải sợ.】
Có câu nói này của 001, bấy giờ Nha Thấu mới yên tâm hơn chút, cậu cảm thấy bản thân cứ luôn khiến 001 phải nhọc lòng quá nên hơi xấu hổ lên tiếng:【Cảm ơn ngươi, 001.】
Việc mà cậu có thể làm hiện giờ hình như chỉ có mỗi cảm ơn.
001 uốn éo:【Không có gì.】
…
Trong đôi mắt màu vàng kim của Ly Vân cuộn trào sóng ngầm, hắn khó khăn rời mắt khỏi người thiếu niên, liếc nhìn Thẩm Thính Bạch sau lưng.
Ngay giây sau, hắn đẩy Thẩm Thính Bạch ra ngoài rồi cấp tốc đóng sập cửa lại.
Tốc độ nhanh đến mức lúc Thẩm Thính Bạch bị đẩy ra ngoài còn chưa kịp phản ứng, chớp mắt một cái mà cánh cửa kia như sắp đập vào mặt mình.
Thẩm Thính Bạch:?
Dáng vẻ thiếu niên có đôi tai sói vẫn không ngừng hiện lên trong tâm trí, Thẩm Thính Bạch hạ giọng chửi tục một tiếng: “Đệt!”
Sau đó bắt đầu đập cửa: “Mở cửa ra!”
Cửa bị đập đến rung cả lên, còn ầm ĩ hơn cả lúc người sói phá cửa khi nãy.
Nha Thấu bị tiếng đập cửa làm cho giật mình, vừa xoay người lại thì thấy trong phòng chỉ còn lại mỗi mình và Ly Vân.
Cậu lùi vào nơi trong cùng rồi nên không lùi được nữa, tiếng đập cửa của Thẩm Thính Bạch vang bên tai kịch liệt như tiếng trái tim cậu đang đập.
Sói con căng thẳng thấy rõ.
“Đừng sợ.” Giọng Ly Vân khàn khàn.
Hắn phát hiện ra thân phận của mình rồi hay chưa nhỉ? Nha Thấu lo sợ bất an, không dám hành động thiếu suy nghĩ, giọng có phần run rẩy: “Anh muốn làm gì?”
Ly Vân đi tới trước mặt Nha Thấu, dáng người hắn cao lớn, nhìn từ phía sau thì như thể ôm cả người cậu vào trong ngực vậy.
“Nha Nha, cho tôi sờ đuôi của em được không?”
Đây là cái tên cậu nói cho hắn vào đêm đó nên Ly Vân chắc chắn đã nhận ra mình rồi.
Cả người Nha Thấu dán vào bồn rửa mặt, suýt thì tụt xuống, cậu nhanh tay bám vào mới đứng vững được.
Điểm thiện cảm của Ly Vân hiện giờ là 85, không hề giảm xuống vì phát hiện ra thân phận của cậu.
Nha Thấu chợt nghĩ ra điểm thiện cảm của Ly Vân lúc đầu tăng lên cũng trong tình huống đã biết thân phận của mình, biết mình là con non ma cà rồng mà điểm thiện cảm của hắn vẫn tăng.
Với điểm thiện cảm này, liệu kết quả của một số việc có khác đi không nhỉ?
Giọng cậu hơi căng thẳng: “Nếu tôi nói không thì anh sẽ không sờ à?”
Mặc dù đã hiểu rõ điều này nhưng Nha Thấu vẫn thấy sợ hắn, nhất là trong hoàn cảnh chỉ có hai người thế này, bầu không khí quanh người hắn đầy tính công kích, bao kín lấy người cậu.
Ly Vân: “Sẽ.”
Nha Thấu khẽ thở phào: “Vậy tôi không muốn cho anh sờ đâu.”
Vị trí cái đuôi quá riêng tư, cho sờ kiểu gì được? Chẳng lẽ cắt cái lỗ sau mông à, hay tụt quần xuống? Mà gốc đuôi lại nằm ở chỗ xương cụt, nếu muốn lôi ra thì kiểu gì cũng phải kéo cạp quần xuống.
Ly Vân khàn giọng nói: “Được, nhưng tôi muốn sờ tai của em.”
Nha Thấu không dám kì kèo với hắn, Ly Vân đã thấy khuôn mặt thật của cậu, hắn không muốn giết cậu đã là kết quả tốt nhất hiện giờ rồi.
Cậu xoắn xuýt trong chốc lát, nghiêng đầu qua, cảm nhận được ánh mắt nhìn tai mình ngày càng nóng rực, hơi bất an nói: “Nhẹ tay thôi được không.” Nghe nói tai là chỗ mẫn cảm lắm.
“Ừm.”
Bàn tay lạnh như băng chạm vào một trong hai cái tai của mình, véo nhẹ vào phần chóp màu trắng, sau đó sờ dần xuống gốc tai.
Động tác hết sức nhẹ nhàng, chầm chậm vuốt ve như đang cảm nhận từng sợi lông tơ trên tai.
Hắn hỏi: “Mọc ra kiểu gì vậy?”
Tai còn lại của Nha Thấu vẫn đang run không ngừng: “Không nói cho anh biết được.”
“Ừ, không nói cho tôi biết.” Ly Vân không đáng sợ như trong tưởng tượng của Nha Thấu, nhưng còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của cậu, nghe thì rất mâu thuẫn nhưng sự thật đúng là thế, hắn nhéo nhéo thính tai cậu: “Mềm thật.”
“Cánh nhỏ cũng như vậy à?”
Nha Thấu nghĩ đến đôi cánh mình từng thấy trước đó, trông trụi lủi, chẳng có lông gì cả, Nha Thấu lắc đầu làm cái tai trượt ra khỏi tay Ly Vân, nhưng sau đó lại bị hắn tóm lại.
Nha Thấu cảm nhận được sự khác thường từ tai truyền đến, thấy thẻ biến hình thần kỳ ghê, như kiểu cái tai này là một bộ phận thật sự trên người cậu.
Tiếng đập cửa đinh tai nhức óc, Thẩm Thính Bạch đã bắt đầu dùng chân đạp, cánh cửa rung dữ dội như thể sắp sập đến nơi.
“Mau, mau lên.” Nha Thấu nhỏ giọng thúc giục.
“Rầm—”
Vừa dứt lời thì chỗ cửa vang ầm một tiếng, giống như Nha Thấu vừa đoán, cửa phòng tắm đổ sầm xuống.
Bọn cậu đứng tít trong cùng nên cửa đổ xuống không ảnh hưởng gì đến bọn cậu cả.
Thẩm Thính Bạch vừa vào đã thấy Ly Vân đang sờ tai thiếu niên, màu xám nhạt và màu trắng ban đầu giờ đã đổi thành màu hồng nhạt.
Hắn không nói năng gì, vung thẳng nắm đấm vào mặt Ly Vân.
Ly Vân thả tai thiếu niên ra, quay người lao vào đánh nhau với Thẩm Thính Bạch.
Nha Thấu ngẩn người, không biết sao tự dưng bọn họ lại xông vào đánh nhau, xem lúc trước thì hẳn là hai người họ khá quen thân nhau mới phải.
Hai người họ đánh nhau từ phòng tắm ra đến ngoài phòng khách, trong bóng tối, động tác của họ nhanh đến nỗi chẳng thấy rõ.
Mãi đến khi máy truyền tin của Ly Vân có tiếng thông báo vang lên mới kết thúc trò cười này.
Ly Vân lui sang một bên, nhận cuộc gọi.
“Thánh tử! Có hai tin vô cùng xấu!” Giọng nói ở đầu bên kia vô cùng gấp gáp.
“Nói.” Bị buộc phải tách khỏi thiếu niên, còn vừa đánh một trận với Thẩm Thính Bạch nên sắc mặt của Ly Vân lúc này không dễ nhìn cho lắm.
“Có một con sói khổng lồ đang chạy vào nội thành! Tốc độ của nó nhanh quá, bọn tôi không ngăn cản được!” Đầu bên kia nói tiếp: “Ước chừng cao đến ba mét!”
Con sói vừa nãy có hai mét đã thấy to lắm rồi, ba mét…
Ly Vân khựng lại: “Còn tin khác đâu?”
“Ma cà rồng, đám ma cà rồng đánh vào ngoại thành rồi!”