Chương 55: Bé con chạy trốn rồi!
- Trang Chủ
- Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm
- Chương 55: Bé con chạy trốn rồi!
Không biết tại sao, Nha Thấu cảm giác sau khi mình ngủ dậy Lucifer hình như hơi khác.
Rõ ràng lúc trước sẽ không tỏ ra độc đoán áp lực như thế trước mặt mình, còn giờ hơi thở của Lucifer lại bao kín lấy cậu, từ đầu đến chân được bao bọc kín mít.
Bàn tay hắn để sau lưng cậu kéo cậu lại gần rồi dừng ở ngay chỗ xương cụt.
Cảm giác như bị nắm lấy gáy, Nha Thấu không dám cử động.
Cậu không hề nghi ngờ, Lucifer thật sự nói được làm được.
Việc này khiến cậu cảm thấy cuộc chạy trốn của mình trở nên vô cùng khó khăn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy? Mình quay lại hay không quay lại nhỉ? Nha Thấu ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ về hậu quả của hai lựa chọn.
【… Thiếu chủ.】
Nha Thấu: “Hử?”
Hệ thống Tình yêu:【Tôi khuyên ngài nên quay lại.】
Nó tạm dừng, cố gắng nói với giọng bình thường nhất có thể:【Hiện giờ Lucifer là NPC duy nhất có 100 điểm thiện cảm với ngài, điểm thiện cảm của hắn gần như tăng thẳng một mạch, trong một ngày đã đạt tối đa, loại người này mà điên lên thì ngài không gánh nổi hậu quả đâu.】
Thiếu chủ có thể sẽ bị kéo đi *bíp* trong phòng tối *bíp*, khi đó chỉ có thể ngửa cổ ra, cơ thể cong thành một đường cong xinh đẹp, nước cũng cần có người mớm, có khi sẽ còn bị đút cho ăn cái gì đó không thuộc về chính mình.
【Nếu ngài chủ động quay lại, nói không chừng còn có thể làm nũng cầu xin.】
Nha Thấu kinh ngạc đến ngây người: “Sao, sao lại thế được? Lucifer đối với ta tốt lắm mà.”
【… Nếu hắn nổi điên thì không còn như thế đâu.】
Nha Thấu đắn đo trong chốc lát: “Được rồi.”
“Đang nghĩ gì đấy?” Lucifer đột nhiên hỏi.
Nha Thấu lắc đầu, nói láo: “Không nghĩ gì, em ngẩn người thôi.”
Lucifer nói tiếp: “Không được dính vào chuyện này, biết chưa?”
Nha Thấu gật đầu, giơ một tay lên: “Em sẽ không đi tìm chị Anvile đâu.”
Nhưng không có nghĩa là Anvile sẽ không tới tìm mình, cũng không có nghĩa là mình sẽ âm thầm trốn đi đâu nha. Nha Thấu cảm thấy mình đúng là một bạn nhỏ thông minh.
Lúc này Lucifer mới yên tâm: “Lúc dậy có thấy máu để ở ngăn tủ không?”
Thiếu niên gật đầu.
“Cất cẩn thận, em còn nhỏ quá, nhu cầu máu gấp mười lần với những con non khác, lúc đói mà anh không ở cạnh thì lấy ra uống, hết thì nói với anh.” Lucifer đè cọng tóc vểnh trên đầu thiếu niên xuống, khẽ thở dài: “Sao lại nhỏ vậy chứ?”
So với đám lão già mấy trăm hơn nghìn tuổi này thì tuổi của Nha Thấu quả thật quá nhỏ.
Nha Thấu cũng không phải lần đầu bị nhắc đến tuổi tác: “Cái này có thay đổi được đâu.”
“Ừ, nên Nha Nha mau lớn lên đi.” Lucifer nói mơ hồ.
Nha Thấu gật đầu qua quýt: “Vâng.”
Lucifer cong môi, nói với nhóm Thân vương ma cà rồng đang nhìn chằm chằm: “Chắc chắn không thể đưa bé con đến chỗ cô ta được, từ chối đi.”
“Được.” Thân vương thứ mười cầm máy truyền tin nói.
Y vừa gửi tin nhắn đi, bên kia lập tức nhắn lại.
Thân vương thứ mười nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa đến, gãi đầu: “Cô ta gửi một cái mặt cười có hai con mắt đậu nành nghĩa là sao?”
Quản gia kịp thời lên tiếng: “Trong thế giới loài người, hình như cái này dùng để mỉa mai.”
Thân vương thứ mười vừa bị mỉa mai: “…”
Đây là việc cuối cùng được xử lý trong cuộc họp sáng nay, Lucifer đứng dậy khỏi ghế: “Tan họp.”
Sau khi tan họp, Lucifer đưa bé con đi: “Nha Nha hôm qua ngủ muộn như vậy, giờ có mệt không?”
Nha Thấu lắc đầu: “Em không mệt.”
Có lẽ là do đã hút máu của Lucifer nên sau khi ngủ dậy cậu thấy tinh thần sảng khoái lắm luôn, ngay cả răng với phần cánh ở lưng cũng nóng lên.
“Được.” Lucifer ra hiệu cho quản gia mang đồ lên.
Đó là một bát cháo trứng muối thịt nạc của thế giới loài người, hơi đặc, trông khá ngon miệng.
Đây là một trong những thứ bé con thích mà bác sĩ đã viết trên giấy giao cho họ. Từ sáng sớm, Lucifer đã gọi một đầu bếp biết làm những món này đến để anh ta chuyên làm đồ ăn cho bé con ăn.
Cháo đã được nấu sẵn từ sáng sớm, sau đó được quản gia giữ ấm để làm bữa sáng cho bé con khi ngủ dậy.
Nhưng vừa ngồi xuống bàn, Nha Thấu đã thấy nhóm thân vương kia xúm lại, mỗi người đều cầm những thứ mà cậu thích ăn, hớn hở gọi “Nha Nha”.
Tay Nha Thấu cầm thìa hơi nhũn ra, không đỡ nổi.
“Sao các ngươi vẫn ở đây?” Lucifer nhìn chằm chằm vào mười sáu thân vương lẽ ra phải rời đi sau khi buổi họp kết thúc với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Bọn họ mỉm cười đáp: “Ở chung nhiều hơn để tăng cường tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới.”
Nói nhảm gì chứ, bọn họ muốn ở cùng với bé con thôi!
Lucifer khoanh tay: “Ta không muốn tăng cường tình cảm với các ngươi.”
Ngụ ý: Mau cút đi.
Mười sáu thân vương đồng loạt giả ngu, mặt dày nói: “Không sao, bọn tôi muốn là được.”
Vẻ mặt Lucifer lạnh tanh: “…”.
Truyện đề cử: Loạn Thần Dưới Váy
Sau khi thấy Lucifer không nói gì, bọn họ sôi nổi cầm đồ trên tay đến trước mặt bé con, hệt như dâng vật quý.
Nha Thấu ngậm thìa, nuốt cháo xuống xong mới khó xử lên tiếng: “Nhưng ta ăn xong bát cháo này là no rồi.”
“Không sao, đây toàn là đồ ăn vặt thôi, có thể làm đồ tráng miệng sau bữa ăn mà!”
“Đúng đúng, bé con còn nhỏ thế này, đang ở độ tuổi phát triển nên phải bổ sung đầy đủ dinh dưỡng vào.”
“Ăn nhiều vào, ầy, trông gầy thành ra thế nào rồi.”
Nha Thấu bị nói như vậy nên cúi đầu xuống nhìn mình, còn cẩn thận sờ bụng nhỏ của mình nữa.
Hôm nay cậu không đeo kẹp áo sơ mi nên chiếc áo sơ mi cách tân rộng thùng thình, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp.
Không có mỡ thừa, cũng không có nhiều cơ bắp, bóp một cái vẫn còn lún thịt đây này, cậu làm gì đến mức “gầy thành ra thế nào” như bọn họ nói? Người cậu vẫn đầy thịt!
Nha Thấu khẽ phản bác: “Ta có gầy đâu.”
Nhưng nhóm thân vương đã bỏ qua chủ đề này, tiếp tục chủ đề mới.
Thân vương thứ tám cười he he: “Lúc nữa bé con đi mua áo ngủ phải không? Đi theo anh nhé? Anh nhiều tiền lắm!”
Thân vương thứ chín vội nói: “Biến ra chỗ khác! Ngươi nhiều tiền ở đây thôi, nhưng ngươi có tiền ở bên thế giới loài người không?” Y đắc ý nói: “Ta có. Thế nên bé con theo anh đi, chúng ta đi đóng gói cả khu trung tâm thương mại luôn.”
Lucifer đạp cho bọn họ hai cái, giọng lạnh như băng: “Để em ấy ăn xong đã rồi nói tiếp.”
Hai vị thân vương hơi tủi thân “ừm” một tiếng.
Nha Thấu lặng lẽ ăn cháo không nói lời nào, ăn miếng cuối cùng xong, cậu lau sạch miệng rồi mới lên tiếng: “Nhưng lúc nữa ta đi cùng anh trai rồi.”
Câu nói này khiến Lucifer cực kỳ vui vẻ, cặp mắt đỏ híp lại, lúc liếc qua nhóm thân vương kia như thể đang nói “Nhìn thấy chưa? Nha Nha chỉ cần mình ta thôi”, chẳng hiểu sao lại có cảm giác vợ cả được nuông chiều đắc ý nhìn đám tiện nhân diêm dúa ra sức dụ dỗ cục cưng của mình nhưng lại bị cục cưng phớt lờ.
Nhưng đám tiện nhân dụ dỗ kia vẫn chưa hết hi vọng: “Không sao, cả nhà đi mua sắm với nhau mới vui chứ! Các ngươi nói đúng không?”
“Đúng đúng!” Bọn họ nhao nhao đồng ý.
Nha Thấu mím môi, thật ra cậu cũng thấy khá vui khi được nhóm thân vương dở hơi này dỗ dành nên đã đồng ý: “Được rồi.”
Lucifer: “…”
Lần đầu tiên hắn cảm thấy đám thuộc hạ của mình ngứa mắt như vậy.
…
Thế giới con người ở đây cũng giống như trong khu Chinh phục Tình yêu của cậu.
Một nhóm khoảng mười bảy mười tám người đi trên phố, còn chen chúc lẫn nhau quả thật quá thu hút sự chú ý.
Đừng nói đến việc nhóm người này ai nấy cũng cao gần mét chín, vóc người cao ráo, khuôn mặt điển trai, hấp dẫn vô số ánh mắt, khiến người đi đường liên tục ngoái nhìn.
Nhất là người đi đầu kia, tóc đen mắt đỏ, mặc áo phông trắng với quần dài màu đen, trang phục đơn giản, nhưng khi được khoác trên người hắn lại trở nên không tầm thường.
Cả người tỏ ra lạnh lùng, lúc liếc qua những cửa hàng bên đường cũng không có chút cảm xúc nào, chỉ khi nhìn qua cậu thiếu niên bên cạnh thấp hơn mình nửa cái đầu thì mới dịu dàng hơn.
Cậu thiếu niên được vây quanh kia mới thật sự xinh đẹp, lúc này đang nhăn mặt mắng người bên cạnh.
Khi người qua đường đi qua, họ nghe thấy bên trong có người đang xin lỗi cậu: “Bé con, tha lỗi cho anh trai được không? Anh không cố ý xô em đâu, anh sai rồi.”
Họ chợt hiểu ra, ồ hóa ra là anh em.
Nhưng thực tế là trong số mười bảy người “anh trai” không có người nào có quan hệ huyết thống với Nha Thấu. Bọn họ vây cậu vào giữa, cố gắng đẩy thủ lĩnh của mình ra ngoài, ai ngờ lại vô tình xô bé con đi, làm bé con giận suốt cả chặng đường.
Thế nên lúc bước vào trung tâm thương mại, bọn họ đã kéo bé con đi thử quần áo khắp nơi, không cần biết là cái gì, cứ mua trước đã rồi tính.
Ăn uống chơi mặc dùng mua hết, mua tất! Để xin lỗi bé con.
Cuối cùng lúc đến cửa hàng đồ ngủ, mười sáu người đều cầm đầy đồ cả hai tay.
Cửa hàng trưởng trông thấy những thứ mà nhóm người này đang cầm trên tay, biết rằng có khách quý đến rồi, mặt cô vui như nở hoa. Hơn nữa cô còn tinh ý nhận ra rằng trong cả nhóm người này, chỉ có hai người không cầm gì là quan trọng nhất, đặc biệt là người thấp hơn.
Bởi vì lúc bước vào, người cao hơn đã tỏ ra bất đắc dĩ, chiều theo tính khí của người nọ.
Cô chủ động ra tay, cầm một bộ đồ ngủ chuột hamster đi tới, chưa kịp mở miệng đã thấy người đàn ông cao hơn kia nói: “Lấy cho em ấy một bộ mèo đen.”
“Vâng.” Cửa hàng trưởng lấy tất cả bộ ngủ mèo đen ra, nhìn thiếu niên với vẻ mặt tươi cười.
Nha Thấu chọn đại một bộ rồi đi đến trước gương ướm thử, Lucifer thì nhân lúc này đi xem xung quanh như đang đi tuần tra lãnh địa của mình.
Chờ Nha Thấu hào hứng chọn xong, Lucifer đưa ra một tấm thẻ: “Đóng gói toàn bộ đồ ở đây.”
Cửa hàng trưởng cũng là người từng trải qua nhiều sóng gió, cô nhận lấy thẻ: “Vâng.”
Nha Thấu nhíu mày: “Anh mua nhiều vậy, tốn tiền lắm.”
“Về nhà một ngày thay một bộ, vừa đủ.” Lucifer nói: “Mấy cái này không phải đồ xa xỉ gì nên không tốn.”
Sau khi đi dạo một vòng ban nãy, hắn cực kỳ muốn xem thiếu niên mặc những bộ đồ ngủ lông xù khác nhau, không chỉ mèo đen, mèo hồng, mèo trắng cũng được.
…
Lúc cả nhóm bọn họ về tới trang viên thì trời đã tối.
Trên đường về, Nha Thấu lặng lẽ ghi nhớ đường đi, suy luận xem mình phải đi như thế nào mới ra ngoài được.
Ngoài việc nghĩ chuyện này thì cậu còn có cảm giác rất mới mẻ nữa.
Nhớ lần trước đi trên con đường này, cậu còn bị Lục Lâm An bắt cóc, giờ lại đang đi cùng Thủ lĩnh Ma cà rồng và cả mười sáu vị Thân vương, cảm giác an toàn bùng nổ.
Toàn bộ các thứ bọn cậu đã mua trong một ngày đã được quản gia mang về trước, bộ ngủ hôm qua cũng được giặt sạch từ sáng, sau đó dùng năng lực sấy khô, lông mềm rất dễ chịu.
Lucifer đuổi hết đám thân vương còn đang lưu luyến không muốn đi kia về lâu đài của họ, vừa quay đầu đã thấy thiếu niên tắm xong, mặc bộ đồ ngủ mèo đen ra rồi.
Tóc vẫn còn ướt, đuôi đen lắc lư sau lưng, hai chiếc tai lông xù trông như hình tam giác, phía trong còn hơi hồng hồng.
Tắm xong, cả người đều toát lên vẻ mềm mại, thơm ngào ngạt, còn tỏa ra hơi ấm nữa.
Lucifer đi tới trước mặt Nha Thấu, cúi người bế Nha Thấu lên trước ánh mắt kinh ngạc của cậu, trở lại tầng hai rồi thả cậu xuống giường. Hắn tóm cái đuôi màu đen sau lưng áo cậu rồi nói: “Ngủ đi.”
“Hôm nay không ngủ cùng em được, anh phải sang phòng làm việc, sợ thì gọi anh biết chưa?”
Lucifer che giấu cảm xúc của mình, cảm nhận được sự khác thường của cơ thể, biết mình không thể ở đây với Nha Nha thêm nữa bèn vội vàng đứng dậy.
Nha Thấu cảm thấy bóng lưng của Lucifer giống như đang chạy trốn ấy.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái đen trên trần mà Lucifer đã lắp cho mình, trong lòng đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn đi tìm một tờ giấy với cái bút, viết gì đó rồi yên lặng để ở ngăn tủ.
Cậu nằm trên giường, chờ đến nửa đêm mới dậy, cởi áo ngủ ra gấp gọn để lên giường, sau đó đổi một bộ quần áo có thể giữ ấm với hệ thống.
Sau khi làm xong mọi thứ, cậu mới mím môi nói: “Chúng ta đi thôi.”
…
Bầu trời lại chào đón ánh sáng, cuộc họp sáng hàng ngày bắt đầu đúng giờ.
Mười sáu vị thân vương cùng thủ lĩnh ma cà rồng đang ngồi trước bàn dài, nghiêm túc thảo luận xem sẽ phản kích thế nào.
“Còn cần gì nữa? Theo ý tôi thì chúng ta cứ tấn công thẳng vào căn cứ của chúng, đánh cho chúng không kịp trở tay!” Thân vương thứ mười là một người có tính tình nóng nảy, lần này bị thợ săn tấn công vào trang viên chẳng khác nào giẫm cả tộc ma cà rồng xuống chân, y thật sự không thể nuốt trôi cục tức này.
Cũng may vẫn còn thân vương không bị nóng giận mất khôn mà nói năng lý trí hơn: “Bọn chúng tấn công nên chắc chắn sẽ phòng thủ trụ sở chính nghiêm ngặt, nếu chúng ta cứ thế tấn công vào thì sẽ không có lợi.”
“Ừ, tên Thánh tử của Thánh điện kia cũng không phải dễ đối phó đâu, nếu hắn ngồi trấn thủ trụ sở chính thì đúng là hơi khó đánh đấy.” Vị Thân vương thứ bảy đồng ý.
Bọn họ vừa dứt lời, vị Thân vương thứ mười lập tức giễu cợt: “Vậy các ngươi nói phải làm sao? Bên ngoài đồn rằng ma cà rồng chúng ta hiếu chiến, nhưng nhìn bộ dạng hèn nhát của các ngươi xem có giống hiếu chiến không? Tên thánh tử kia thì sao? Lần trước đánh với Vương cũng đâu chiếm được gì?”
“Ta đoán lần này hắn đã biết rõ từng ngóc ngách trong trang viên chúng ta rồi, người ta đã đến địa bàn của chúng ta ngang nhiên quậy phá, thế mà các ngươi còn muốn đợi!”
Y vừa mở miệng, các thân vương hiếu chiến khác cũng ngồi không yên, lên tiếng phụ họa.
“Có vẻ như lần trước ngươi bị hắn chặt đứt một cánh nên sợ rồi nhỉ?”
“Thánh tử gì chứ, một thứ đồ chơi do đám thợ săn tạo ra mà ngươi cũng tin? Ta thấy hắn chỉ là một thằng oắt chưa bằng một nửa tuổi ta thôi!”
“Mẹ kiếp chúng ta mà phải đi sợ một thằng thợ săn như hắn à? Nói ra có thấy mất mặt không hả!?”
Vị Thân vương thứ bảy nhíu mày: “Ta bảo không đánh lúc nào? Ta bảo các ngươi động não! Thứ gắn trên cổ các ngươi để bày cho đẹp chắc!?”
“Tiên sư ngươi bảo ai không có não đấy!?”
Hai bên càng cãi nhau càng gay gắt. Vốn dĩ hôm qua cũng đã cãi nhau cả ngày vì chuyện này, giờ chỉ muốn đánh nhau ngay tại chỗ.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ trì chống tay vào trán, trong lúc thảo luận liên tục nhìn lên tầng, hắn nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì, sau đó ra hiệu cho quản gia bên cạnh.
Quản gia đi đến, cúi xuống nghe Vương ra lệnh.
Lucifer chỉ lên tầng hai: “Sao vẫn chưa dậy?”
Cuộc họp sáng của họ sắp kết thúc rồi mà bé con vẫn chưa xuống, Lucifer lo lại giống như hôm qua, trong lòng hơi sốt ruột, nhưng giờ đang họp nên hắn không đi được, đành phải bảo quản gia đi lên xem thế nào.
Quản gia gật đầu, sau đó chạy lên tầng.
Các thân vương đang cãi nhau rất dữ dội, cơn giận của họ khiến bàn dài rung lên bần bật, họ hoàn toàn không để ý đến sự rời đi của quản gia và sắc mặt của thủ lĩnh vẫn chưa lên tiếng.
Họ càng nói càng kích động, răng nanh cũng bắt đầu dài ra, chuẩn bị dùng sức mạnh để quyết định xem ai mới là kẻ không có não? Nào ngờ răng vừa dài, còn chưa kịp ra tay thì một luồng áp lực cực lớn đã ập đến, khiến họ bị chấn động tại chỗ.
Lucifer nheo mắt lườm bọn họ, giọng nói lạnh như băng: “Nội chiến à?”
Không nghĩ cách đánh thợ săn thế nào mà trong nhà đã bắt đầu nội chiến trước?
Lucifer vừa trưởng thành đã đánh bại nhiều ma cà rồng thuần huyết như thế để leo lên vị trí thủ lĩnh, sức mạnh có thể nói là đứng đầu trong đứng đầu, lúc này áp lực bộc phát khiến nhóm thân vương đang nhao nhao đòi đánh nhau toát mồ hôi lạnh.
Thủ lĩnh ngồi ở vị trí đầu tiên, bắt tréo chân, tựa lưng vào ghế, một tay chống đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn qua không có bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn chỉ nói một câu là cả phòng im phăng phắc.
Bọn họ chợt nhớ đến cảnh tượng khi Lucifer mới lên nắm quyền, khi đó họ không phục, bị Lucifer đánh một trận nhừ tử, đến khi bọn họ bị đánh cho tâm phục khẩu phục mới chịu đổi ý và đồng ý trở thành thuộc hạ của hắn.
Suốt 600 năm qua, họ không thể đoán được người đàn ông trước mặt mình rốt cuộc có đang tức giận hay không, trong lòng bỗng hơi thấp thỏm, không biết hắn sẽ nói gì tiếp theo.
Lúc cả phòng đang im lặng thì sự xuất hiện của quản gia đã phá vỡ sự yên tĩnh.
Quản gia chạy xuống tầng với vẻ mặt vô cùng căng thẳng, tay không cầm ba toong mọi khi, thậm chí quên cả vẻ tao nhã thường ngày, giọng nói run rẩy: “Vương, tiểu thiếu gia biến mất rồi!”
Gần như trong nháy mắt, các thân vương đang ngồi đều cảm thấy áp lực trên người mình nặng nề hơn vừa nãy. Bọn họ thấy Vương đứng dậy khỏi ghế, không nói một lời rồi lướt nhanh qua họ lên tầng.
Quản gia theo sát phía sau, để lại hơn mười thân vương ngồi sững sờ.
“Vừa nói gì ấy nhỉ?” Áp lực trên người biến mất, các thân vương hoang mang nhìn nhau.
Vừa rồi bọn họ bị áp lực làm cho ù tai, quản gia lại cách xa nên mấy người ngồi sau nghe không rõ.
Chỉ có Thân vương thứ hai ngồi gần Vương nhất ngập ngừng lên tiếng: “Hình như quản gia vừa bảo tiểu thiếu gia biến mất rồi hay sao ấy.”
“À, tiểu thiếu gia biến mất rồi.” Bọn họ gật đầu tỏ vẻ mình hiểu rồi, sau đó cúi đầu xuống.
Một giây sau, bọn họ bỗng ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt ai nấy cũng khiếp hãi.
“Ngươi nói lại lần nữa xem!?”
“Tiểu thiếu gia biến mất rồi á??”
…
Tốc độ của Lucifer rất nhanh, hắn đã dùng năng lực của mình nên quãng đường vốn dĩ phải mất nửa phút chỉ mất có ba giây là đến nơi.
Cửa sổ trong phòng đã được bé con kéo ra, ánh nắng đang chiếu vào.
Chăn và quần áo đều được gấp gọn gàng để trên giường, căn phòng không một bóng người, chỉ còn mùi thơm còn sót lại trên người bé con thoang thoảng trong không khí.
Thần thức của hắn bao trùm toàn bộ lâu đài cổ, không hề phát hiện có bóng dáng bé con đâu cả.
Lúc sau quản gia mới chạy vào: “Vương, tôi vừa kiểm tra xong, hình như tiểu thiếu gia không còn trong lâu đài cổ nữa.”
“… Ta biết rồi.”
Khi nói câu này, Lucifer đang kiềm chế cơn giận dữ cực lớn của mình. Hắn nhìn thấy một tờ giấy nhỏ nằm trên ngăn tủ để nến, bèn đi tới cầm lên.
Quả nhiên, đó là tờ giấy mà bé con đột nhiên biến mất để lại.
Trên đó chỉ viết một câu: Đừng lo cho em, em ra ngoài tìm chị Anvile chơi một xíu rồi sẽ về.
Chữ viết nhìn qua khá giống với vẻ ngoài của Nha Thấu, nhưng cũng có điểm rất khác biệt.
Chữ của cậu rất đẹp, cũng giống như cậu vậy. Chẳng qua nét chữ sắc bén vô cùng, ngay từ nét đầu tiên đã giống như một thanh kiếm lạnh lẽo được rút ra khỏi vỏ, hoàn toàn không tưởng tượng nổi người viết ra nó lại là một thiếu niên xinh đẹp trông không có chút sức mạnh nào.
Cậu còn vẽ một hình con dơi nhỏ ở cuối, không giống với mấy con dơi to trong trang viên bọn họ mà lại tròn trịa, giống như bộ đồ ngủ dơi con trước đó.
Còn vẽ một biểu cảm nhe răng cười như đang cầu xin.
Chơi một xíu?
Tìm Anvile chơi cái gì?
Chơi một xíu là không thèm nói một lời đã bỏ đi à?
Lãnh địa ma cà rồng không đủ chơi chắc?
Bảo sao hôm qua em ấy lại ngoan như thế, nói gì cũng nghe, còn luôn thăm dò thái độ của mình, hóa ra ngay từ đầu đã định trốn ra ngoài rồi.
Nhớ lại sáng qua em ấy còn nghe lời nói sẽ không đi tìm Anvile, kết quả là hôm nay đã biến mất.
Lucifer nheo mắt, siết chặt tay lại, tờ giấy trong tay cũng bị bóp chặt.
Quản gia bị áp lực đến mức thở không nổi, đau đớn ôm ngực: “Vương, xin hãy bớt giận.”
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Vương mất kiểm soát thế này, sắc mặt lạnh lùng cực độ, đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay như thể đag cố gắng kiềm chế điều gì.
“Vương, đêm qua ngài không ngủ cùng tiểu thiếu gia à?”
Lucifer nên nói gì đây? Nói rằng tối qua hắn thấy thiếu niên mặc bộ ngủ mèo đen nên không dám lại gần, sợ phản ứng trên cơ thể mình sẽ làm bé con sợ, sau đấy phải đi tắm nước lạnh rồi xử lý công việc đến đêm à?
Mới chỉ một đêm không để ý mà người đã biến mất.
“Tiểu thiếu gia với ngài luôn rất thân thiết, hai ngày nay cậu ấy có gì khác thường không? Chẳng hạn như nói lời gì kỳ lạ ấy?” Quản gia cố nhịn đau mở miệng.
Lời kỳ lạ…
Lucifer đột nhiên nhớ đến đêm hôm trước, bé con đang nằm bên cạnh mình đột nhiên hỏi hắn rất nhiều câu hỏi kỳ lạ, nào là nếu cậu bị bắt lẻn vào phe khác thì sao, hay là…
—”Lỡ đâu, lỡ đâu em bị người khác bắt đi thì sao?”
Thủ lĩnh Ma cà rồng thoáng ngừng thở, nỗi lo lắng lẫn giận dữ khi bé con biến mất đan xen với đủ loại cảm xúc khác khiến hắn không thể bình tĩnh suy nghĩ được. Lúc này, hắn còn không thể nghĩ ra rằng nếu bé con bị kẻ khác bắt cóc thì đâu để lại giấy nhắn được.
Quản gia nói: “Vương nghĩ ra điều gì rồi à?”
Lucifer không trả lời mà lại hỏi một chủ đề khác: “Từ tối qua đến giờ có ai vào trang viên không?”
Quản gia trả lời: “Cái này cần hỏi đội trưởng bên kia.”
“Đi hỏi đi.”
Ông ta ngừng lại, đột nhiên hiểu ý của Lucifer: “Ý của vương là tiểu thiếu gia có lẽ đã bị kẻ khác bắt cóc?”
Lucifer không đáp, hắn thả tay ra, tờ giấy trắng lòng bàn tay đã nhàu nát, chú chơi nhỏ đang cười bây giờ lại nhìn như đang khóc.
Đúng lúc này, đội trưởng bảo vệ trang viên đột nhiên truyền tin cho hắn, giọng gấp gáp: “Vương! Có một người sói đang xông vào đây! Thực lực của hắn rất mạnh, xin tăng viện, hắn còn nói…”
Bên kia truyền đến tiếng đánh nhau, nửa sau câu nói nghe không rõ.
Lucifer: “Hắn nói gì?”
“Hắn nói muốn chúng ta giao Nha Nha ra!” Đội trưởng đang né tránh kỹ năng thiên phú của người sói gần đó: “Nha Nha là ai chứ! Tôi có biết đâu!”
Quản gia: “…”
Người sói đã liên minh với thợ săn, giờ lại có một người sói chạy vào lãnh địa của bọn họ đòi tiểu thiếu gia, đây đúng là khiêu khích thẳng mặt Lucifer.
Ở đâu ra người sói ngang ngược như vậy chứ!
“Các ngươi chăm sóc hắn đi, ta sẽ đi đưa Nha Nha về.”
Cánh của bé con chưa mọc xong, nếu không có ngoại lực giúp đỡ thì hẳn sẽ chưa chạy xa được, có lẽ vẫn còn ở trong trang viên.
Ông ta thấy sắc mặt của Vương trầm xuống, ném máy truyền tin cho mình rồi biến mất tại chỗ.
Gần như ngay sau khi Lucifer biến mất, một đám thân vương đã xông vào, sốt ruột vây quanh ông ta.
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?” Thân vương thứ năm giữ chặt quản gia, vội vàng hỏi: “Vừa nãy ngươi nói gì, nói lại lần nữa xem.”
Thân vương phía sau cũng theo vào: “Có phải ngươi nói tiểu thiếu gia đã biến mất không?”
Quản gia gật đầu: “Ừm, thiếu gia đã không còn ở trong tòa lâu đài này nữa.”
Mấy vị thân vương “chết tiệt” một tiếng, sắc mặt kích động, chỉ ước có thể nuốt chửng quản gia vào bụng: “Sao nói biến mất là biến mất ngay được? Thế mau đi tìm đi! Phải lật tung cả trang viên lên cũng phải tìm cho ra chứ!?”
Bé con nhà họ ở bên ngoài nguy hiểm biết chừng nào!
“Nhìn qua thì hình như là tiểu thiếu gia tự đi.” Quản giá nói: “Nhưng vương đoán rằng có kẻ đã bắt tiểu thiếu gia.”
Câu nói này không khác gì sét đánh giữa trời quang, khiến các vị thân vương có mặt ở đây đều sững sờ.
“Có kẻ…”
Sau đó có người tiếp lời, giọng nói khô khốc: “Bắt tiểu thiếu gia?”
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt của họ trở nên hung ác: “Kẻ nào?”
“Ta không biết.” Quản gia lắc đầu.
Thân vương thứ mười lăm bị lạc, giờ mới vội vã chạy đến, thấy cả đám đứng trong phòng với vẻ mặt lạnh lẽo: “Các ngươi sao thế?”
“Đi tìm người!” Giọng họ rất hung hãn.
Thân vương thứ mười lăm bị quát, đần mặt ra: “Ngươi quát vào mặt ta làm gì!”
“Ai bảo ngươi đi chậm chạp như vậy?”
“Bé con nhà chúng ta chạy trốn rồi! Không đúng, phải là bị kẻ khác bắt cóc rồi!”
…
Nha Thấu sắp chạy ra khỏi trang viên bỗng thấy gáy mình lạnh toát, cậu quay đầu lại nhìn tòa lâu đài phía sau, trên mặt hiện lên vẻ chột dạ đắn đo.
Cậu không dám dùng bừa đạo cụ dịch chuyển không có chỉ hướng cụ thể nên đành chạy bộ ra khỏi trang viên.
Cậu đã tính đâu ra đấy, sau khi họ kết thúc cuộc họp sáng thì cậu cũng chạy ra ngoài rồi. Miễn là không bị phát hiện giữa chừng thì có lẽ sẽ không sao.
Nha Thấu đắng cay suy nghĩ, sao hôm qua cậu không phát hiện ra là trang viên rộng khủng khiếp thế này nhỉ, làm chân cậu sắp mỏi chết rồi đây.
Cũng không biết Lucifer đã phát hiện ra chưa, Nha Thấu sờ cổ mình.
Cùng lúc đó, giọng nói của 001 vang lên, nghe cực kỳ căng thẳng.
【Ký chủ chạy nhanh lên! Đừng quay đầu lại!】