Chương 51: Mong sớm được gặp cậu
- Trang Chủ
- Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm
- Chương 51: Mong sớm được gặp cậu
Vị Thân vương Ma cà rồng đầu tiên đã lánh đời từ lâu, còn là nữ duy nhất trong số mười bảy thân vương.
Đủ loại từ khóa gộp chung với nhau, tên của một người hiện lên trong đầu Nha Thấu.
Cậu khẽ “a” một tiếng.
Thi Lâu vẫn luôn để ý đến tình hình của nhóc cộng sự bên này, nghe tiếng cậu lập tức hỏi: “Cậu biết à?”
Nha Thấu lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi lưỡng lự nói: “Không chắc lắm.”
Địa vị của những NPC có thể đưa vé mời cho người chơi trong phó bản thường không thấp. Kể từ khi vào phó bản, Nha Thấu vẫn chưa gặp lại Anvile, nhưng kết hợp với những tin tức là Thi Lâu cung cấp thì câu trả lời đã có.
Nhưng vẫn phải xác định thêm.
Nha Thấu xoắn xuýt trong chốc lát, nghĩ xem có nên tìm Lucifer hỏi không.
Nghĩ đến nửa chừng mới nhận ra trong máy truyền tin hình như không có tiếng gì từ nãy giờ, có điều trên trạng thái cũng không hiển thị đã ngắt kết nối.
Thiếu niên gọi Thi Lâu: “Thi Lâu, anh đang làm gì thế?”
“Đang xem bình luận livestream.” Thi Lâu trả lời rất nhanh, vừa lướt bình luận vừa cầm cốc trà bên cạnh lên nhấp một ngụm cho môi đỡ khô.
Hắn rất hiếm khi mở livestream ra xem, nếu không phải hệ thống nhắc nhở thì hắn cũng chẳng xem làm gì.
Hắn phát hiện lần livestream này, khán giả phấn khích khác thường.
Không phải kiểu phấn khích khi hắn đối mặt với nguy hiểm trong trò chơi sinh tồn, mà là điên cuồng spam một từ, điên cuồng hò hét trong livestream hệt như bị điên.
【Khá lắm nhóc, không ngờ cậu lại là cộng sự của bé xinh đẹp, nghe câu ở gần húp trước chưa?】
Khán giả của khu Trốn thoát Kinh hoàng đa phần là những người thích xem trò vui, sẵn sàng chế giễu, chèn ép các streamer. Chỉ có những người chơi cấp Lãnh chúa, Bảng vàng và một số streamer cực kỳ đặc biệt mới có thể sở hữu một lượng khán giả luôn đứng về phía họ.
Mà bây giờ khán giả trong phòng livestream của hắn có vẻ như rất yêu quý nhóc cộng sự của hắn.
Điều này hơi bất thường.
Thi Lâu nhìn chằm chằm vào từ kia, giọng điệu nghe khá nghiền ngẫm: “Bọn họ gọi cậu là bé xinh đẹp.”
Mặc dù trong phòng livestream của mình, khán giả cũng thường gọi cậu như vậy, nhưng đó chỉ là chữ, nếu lờ đi thì thật ra cũng không có cảm giác gì cả.
Nhưng giờ thì khác, từ này được Thi Lâu chọn riêng ra.
Không chỉ vậy, hắn còn đọc ra nữa, nghe ý trêu chọc trong giọng nói kia làm Nha Thấu thấy xấu hổ cực kỳ, cậu cảm thấy giờ mà có ai nói với mình rằng thế giới sẽ bị hủy diệt trong giây tiếp theo thì cậu cũng có thể dễ dàng chấp nhận.
Cậu dằn cảm xúc xấu hổ xuống, cố tỏ ra nghiêm túc: “Chúng ta đến đây để vượt ải, chứ không phải xem mặt.”
Thi Lâu “Ừ” một tiếng, sau đó trong máy truyền tin lại chìm vào yên lặng, ngay lúc Nha Thấu tưởng hắn sẽ tha cho mình thở phào một hơi rồi thì lại mở miệng tiếp: “Vừa ngoan vừa mềm, vẻ ngoài vừa khéo chọc đúng gu của Lục Lâm An, cho nên tên kia mới muốn mang cậu về nhốt lại? Là vậy à?”
Nha Thấu:!!. ngôn tình tổng tài
Mặt cậu đỏ lựng, giọng điệu nói chuyện với Thi Lâu gấp gáp cao hơn trước nhiều: “Anh đang nói gì đó!?”
“Bình luận livestream.” Thi Lâu nhìn bão bình luận đang điên cuồng làm mới trong livestream.
Trong livestream, khán giả có thể nhận được vị trí bình luận nổi bật nhờ vào quà tặng, tặng càng nhiều quà thì vị trí càng được ưu tiên, một bình luận màu đỏ bắt mắt đã được đẩy lên đầu.
Thi Lâu nhìn chăm chú hồi lâu: “Trước khi đi tên kia còn cắn cậu?”
Nha Thấu cứng đờ, trùm chăn kín đầu: “Tôi không muốn nói về chuyện này!”
Mặc dù không có câu nào khẳng định, nhưng nhìn phản ứng của thiếu niên thì có vẻ thằng chó Lục Lâm An kia đã cắn thật.
Ánh mắt Thi Lâu tối xuống, khẽ chửi: “Thằng chết tiệt.”
Nha Thấu hít mũi, tủi thân nói: “Sao anh lại chửi tôi?”
“Tôi chửi cậu đâu.”
Chẳng biết vì sao mà giọng Thi Lậu bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng, Nha Thấu đang ngẩn người thì nghe thấy tiếng ruỳnh từ đầu bên kia của máy truyền tin.
Cậu giật mình, vội hỏi: “Bên anh xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì.” Thi Lâu bâng quơ đáp: “Chỉ nát một cái bàn thôi.”
“Hả, là sao?”
Nha Thấu không chắc nhưng cũng không dám hỏi, cậu tóm chặt cái cúc áo của mình, đôi cánh nhỏ phía sau cũng theo đó mà vẫy vẫy.
Thi Lâu nhìn chằm chằm vào cái bàn mình vừa đập nát, bên tai là giọng nói của thiếu niên.
Giọng nghe rất trẻ, có lẽ là một con ma cà rồng còn nhỏ, do thiếu ngủ nên giọng nói không còn trong như trước, nhưng chính vì đang buồn ngủ nên mỗi lần cậu mở miệng đều sẽ ngân dài âm cuối, nghe như đang làm nũng.
Thi Lâu đứng lên, nói câu không rõ nghĩa: “Nha Nha, mong sớm được gặp cậu.”
Rõ ràng là cộng sự nhưng lại chia ở hai phe khác nhau, đến giờ vẫn chưa gặp mặt.
Thi Lâu hoàn toàn không nhớ mình khi mới vào phó bản không muốn gặp rắc rối nên đã định tự giải quyết mọi chuyện, không muốn giao lưu nhiều với người cộng sự này.
Hắn bị “Bé xinh đẹp” trong bão bình luận gợi lên hứng thú, đột nhiên rất muốn biết nhóc cộng sự của mình trông ra sao.
Mặc dù cậu không muốn gửi định vị nhưng thông tin thiếu niên nói ra đã đủ để Thi Lâu đoán được cậu đang ở đâu rồi.
Thi Lâu nhìn về phía trang viên của Thủ lĩnh Ma cà rồng, cong môi: “Ngủ ngon nhé.”
Bé con ma cà rồng ngây thơ không có tí cảnh giác nào kể hết mọi chuyện của mình cho người khác, ngay từ đầu Thi Lâu đã cảm thấy sau này cậu sẽ bị lừa rồi.
Cho nên đồ ngốc này ấy, tốt nhất là mang theo người thì mới yên tâm được.
…
Cây nến trên tủ không cháy được lâu, vừa cháy đến chân nến đã tắt ngấm, chút ánh sáng duy nhất biến mất hoàn toàn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu qua khe rèm cửa, nhưng đối với mắt của người bình thường thì vẫn không thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Thiếu niên trên giường ngủ rất say, cả người lún sâu vào đệm, bị bộ đồ ngủ dơi con cùng cái chăn phủ kín làm cho hơi khó thở, cậu khẽ đạp tung chăn ra, thở hổn hển.
Không biết đang mơ thấy gì mà hàng mày cau lại, cậu ôm chăn rồi lăn đến mép giường, một tay buông thõng ra ngoài.
Cậu cuộn tròn người, tay để lên má, nhìn tư thế trông rất giống một con tôm nhỏ.
Tóc tai rối bù, một bên má áp xuống đệm tạo thành một đường cong mềm mại.
Không khí như thể ngưng đọng trong chốc lát.
Trong căn phòng tối tăm, chiếc gương cao hai mét vốn xoay lưng ra ngoài chẳng biết từ khi nào đã xoay lại.
Nhìn vào gương, sẽ thấy có một cái bóng đen sì giống như bóng người đang đứng bên trng.
Không có mắt, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác như nó đang nhìn chăm chú vào ma cà rồng nhỏ ngủ trên giường.
Trong phòng giống như có thứ gì đó bị vỡ, tiếng động vang lên khiến thiếu niên vô thức nhíu mày, nhưng làm sao cũng không tỉnh dậy được.
Thời gian trôi qua, cái bóng đen kia cũng bắt đầu thay đổi, chẳng mấy chốc đã hiện ra dáng vẻ nó muốn.
Nếu như giờ Nha Thấu tỉnh dậy, cậu sẽ lập tức phát hiện cái bóng đột nhiên xuất hiện kia chính là thứ đã khiến mình giật mình lúc mới vào phó bản.
Cái bóng đen nhấc chân muốn bước ra khỏi gương, không có gì ngăn cản nó được nên ngay giây tiếp theo nó đã xuyên qua mặt gương, đi thẳng về phía người đang nằm trên giường.
001 hốt hoảng, nhưng làm thế nào cũng không gọi ký chủ dậy được nên nó chỉ có thể trơ mắt nhìn cái bóng đen kia biến thành dáng vẻ ký chủ, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang ngủ say.
Nó biến thành hình dáng giống thiếu niên, nhưng khuôn mặt lại không hoàn toàn giống, nét mặt cứng ngắc, không hề linh hoạt.
Mắt là con ngươi dựng thẳng màu vàng kim, sau lưng là một cái đuôi màu đen, nét mặt cứng nhắc không thể hiện được cảm xúc của nó.
“Cuối cùng cũng gặp.”
Nó duỗi một bàn tay ra, lúc muốn chạm vào mặt thiếu niên thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
“Ngủ rồi à?” Giọng của người đàn ông nghe hơi mơ hồ.
“Vâng.”
“Ta vào xem.”
“Vâng, Vương.”
Khi tay nắm cửa quay, không khí ngưng đọng bắt đầu lưu thông trở lại, như thể trong đây chưa hề xảy ra chuyện gì.