Chương 45: Anh bắt con non Ma cà rồng nhà người ta ra làm gì?
- Trang Chủ
- Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi - Vị Sầm
- Chương 45: Anh bắt con non Ma cà rồng nhà người ta ra làm gì?
Sức lực hai người quá chênh lệch nên lúc Lục Lâm An đưa tay ra, Nha Thấu hoàn toàn không kịp phản ứng.
Gò má mềm mại bị bóp lõm vào một mảng lộ ra những lúm thịt mềm mại qua kẽ tay, dưới lòng bàn tay ấm áp vô cùng, cảm giác mềm mại mịn màng khiến tim Lục Lâm An đập nhanh như trống bỏi, làm hắn không nhịn được mà mạnh tay hơn.
Thiếu niên bị bóp đau, quay mặt muốn trốn nhưng ngay giây sau cả người bỗng bị nhấc lên.
Lục Lâm An rất cao, khuỷu tay hơi cong, lúc bị hắn xách lên, cả người thiếu niên lắc lư giữa không trung.
Lục Lâm An có vẻ rất thích dùng cách này để nhấc Nha Thấu, hắn để tay ngay dưới bụng cậu, giữ trọn người cậu trong tay.
Giống như bắt giữ con mồi, cứ thế quan sat cậu căng thẳng, nếu con mồi mà hắn nhắm đến thoát khỏi khống chế rồi chạy trốn, có khi hắn cũng chỉ đứng nguyên một chỗ, chờ đến khi con mồi buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng mình đã thoát khỏi thì mới xuất hiện, dễ dàng bắt cậu lại.
Sau khi nghe thấy Lục Lâm An nói gì, cả người Nha Thấu tức khắc cứng đờ.
Lục Lâm An ôm Ma cà rồng nhỏ này lên, nhẹ nhàng lắc lắc người cậu. Vì ở rất gần nên hắn vừa cúi đầu đã người thấy mùi hương trên người Nha Thấu, thơm mãi chưa tan, không ngừng quanh quẩn ở chóp mũi hắn.
Vừa ngửi thấy, Lục Lâm An lập tức nhớ lại tấm lưng trắng như tuyết trong phòng thay đồ kia, ngọn lửa vốn còn chưa tắt hẳn lại bùng lên.
Hắn hắng giọng, liếc mắt sang chỗ khác.
“Em quên anh là ai rồi à? Còn định chạy?”
Nha Thấu đương nhiên không quên, Lục Lâm An là Thợ săn, đối lập với phe mình.
Chính vì hắn là Thợ săn nên mình mới chạy.
Cậu lo lắng mím môi, chỉ dám lẩm bẩm trong lòng, cực kỳ biết điều mà không nói ra suy nghĩ của mình.
Tư thế bị ôm xách bụng lên thế này rất khó chịu, Nha Thấu chỉ có thể nhìn thấy hai chân mình lắc lư dưới áo choàng, cảm giác mất trọng lượng khiến cậu không thoải mái.
“Có thể dừng dùng tư thế này nữa được không.”
Ma cà rồng nhỏ rầm rì, chất giọng ngọt ngào, do tư thế nên nói hơi đứt quãng: “Thế này tôi thấy khó chịu lắm.”
Cậu nói rất nghiêm túc, không giống như đang giả vờ.
Đầu lưỡi Lục Lâm An đỡ răng trên: “Yếu ớt.”
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn đồng ý để Nha Thấu xuống.
Lần nữa đứng trên mặt đất, Ma cà rồng nhỏ bị áo choàng đen trùm kín cả người, ngay cả tấm lưng trắng nõn kia cũng bị che khuất, Lục Lâm An vô cớ cảm thấy hơi tiếc.
Lúc được nhìn thì không dám nhìn, nhìn một cái là vội vàng vào phòng tắm để xử lý vấn đề bất thường phát sinh trên người. Đến khi không được nhìn thì lại thấy nhớ, vừa ngửi thấy mùi thơm trên người cậu thì ngay cả việc đưa cậu về nhà nuôi thế nào cũng nghĩ xong rồi.
Tóm lại là ảo tưởng đẹp đẽ của chim non, yếu kém nhưng mơ mộng rõ nhiều.
Lục Lâm An rút kinh nghiệm từ lần trước, sợ cậu chạy nên dù có thả cậu xuống cũng đứng sát lại. Với khoảng cách này thì ngay cả khi Ma cà rồng nhỏ có muốn chạy trốn thì một tay hắn cũng có thể bắt lại được.
Nha Thấu cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình dần trở nên âm trầm, giống như bị thú dữ nhìn chằm chằm vào, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân lan dần lên, chẳng bao lâu nữa là sẽ lan ra khắp cơ thể.
Cậu duỗi tay ra, vuốt lại chỗ quần áo nhăn nhúm vì bị Lục Lâm An xách lên ban nãy.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay sửa sang lại quần áo đang run rẩy.
Bị buộc phải cắt đứt liên lạc với Thi Lâu, thông tin nhận được vẫn chưa tiêu hóa xong, vậy cũng đành thôi, nhưng điều khiến Nha Thấu ủ rũ nhất là chiếc áo choàng mà chị gái tặng cho mình hình như đã mất ác dụng.
Ở phó bản trước, chính nhờ chiếc áo choàng này mà Ứng Tinh Uyên mới không thể đến gần cậu được, nhưng vừa rồi lúc Lục Lâm An bắt cậu, dù trong lòng cậu không muốn nhưng bàn tay kia vẫn chạm được vào mặt cậu.
Cậu cẩn thận nghĩ lại, cũng không thể coi là mất tác dụng, đến giờ cậu vẫn chưa hiểu được cách sử dụng chiếc áo choàng này, hơn nữa trên giao diện kết toán phó bản lần trước nó cũng hiện là chưa rõ tác dụng.
Nha Thấu cố gắng dùng lý do này để an ủi bản thân, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Ma cà rồng nhỏ trước mặt ỉu xìu thấy rõ, hệt như một cọng cỏ khô héo.
Rõ ràng vừa rồi còn dùng giọng nói mềm mại “làm nũng” với mình để mình thả xuống, sao giờ lại ủ rũ thế kia.
【Ngu ngốc, vì em ấy sợ ông! Ông không thể tử tế hơn với em ấy à? Đến khi ông dỗ dành cho người ta vui rồi, chẳng phải ông muốn làm gì thì làm cái đó à!? Tôi lười không muốn dạy ông tí nào, uổng cho ông còn làm Người chơi trên Bảng vàng, phế vật!!】
Lục Lâm An nhíu mày, không để ý đến đám khán giả đang gào thét kia mà cố gắng nói gì đó để khơi gợi chút hứng thú cho thiếu niên trước mặt.
“Bé Ma cà rồng.” Lục Lâm An gọi cậu.
Ma cà rồng trước mặt ngẩng đầu lên, khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm màu đen trông càng nhỏ nhắn, cậu nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu.
Nha Thấu vốn không muốn trả lời hắn, nhưng nghĩ đến toàn bộ người hầu đã chết thảm dưới tay người này, cậu vẫn thấy sợ.
Cuối cùng đành phải bất đắc dĩ trả lời: “Sao vậy?”
Lục Lâm An: “Em tên gì?”
Nha Thấu đảo mặt một vòng, thốt ra: “Luther.”
Cậu thầm xin lỗi Luther trong lòng, vì hơi chột dạ nên lặp lại lần nữa: “Tên tôi là Luther.”
【??? Ha ha ha ha ha ha, chết cười, đây là phúc báo của Lục chó phải không?】
【Ha ha ha ha ha ha, bé con thông minh quá, muốn nhìn vẻ mặt của Lục Lâm Ăn sau khi biết sự thật ghê.】
Khán giả trong phòng livestream cười như điên, đồng lòng không vạch trần trò lừa bịp của Nha Thấu khi Lục Lâm An nhìn qua, ai nấy cũng hí ha hí hửng chờ xem tiếp diễn.
Lục Lâm An không biết vì sao bão bình luận lại bắt đầu cười ầm lên, nhưng cái tên Luther này hoàn toàn không hợp chút nào với khuôn mặt của thiếu niên cả.
“Tên của em khá đặc biệt đấy.”
Thiếu niên cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thế à?”
Lục Lâm An đi đến cửa rồi gõ vào khung cửa, vẫn cảm thấy cái tên này không ổn lắm, cuối cùng dứt khoát giữ nguyên cách gọi lúc đầu.
“Vậy bé Ma cà rồng, đi theo anh nhé?”
…
Hai người từ trên tầng đi xuống.
Trên tay Nha Thấu có thêm một sợi xích bạc, hai cổ tay bị trói lại với nhau. Nha Thấu đi ngay cạnh Lục Lâm An, lúc hắn không thấy thì bĩu môi, tỏ ra không vui.
Đây là do Lục Lâm An vừa mới trói cậu.
Đúng là không đeo dụng cụ chống cắn thật, nhưng Lục Lâm An lại lấy lý do là sợ cậu chạy trốn nên đã đeo xích bạc cho cậu.
Một đầu xích bạc quấn quanh cổ tay cậu, đầu còn lại được buộc vào cổ tay của Lục Lâm An.
Chiếc xích bạc dùng để săn giết Ma cà rồng kiểu này được đeo trên tay cậu, nhưng cậu lại chẳng cảm thấy khó chịu gì.
Ngoại trừ nó rất lạnh và không ấm lên sau khi tiếp xúc với da cậu trong một thời gian dài thì không có gì bất thường cả.
Nha Thấu lén lút nhìn Lục Lâm An bên cạnh.
Lục Lâm An khi không nói gì trông rất đáng sợ, đôi môi mỏng mím chặt, đường nét khuôn mặt sắc bén lạnh lùng, không có mấy điểm mềm mại, thoạt nhìn cực kỳ khó gần, chỉ cần bị hắn liếc một cái là trong lòng tức thì rụt rè ngay.
Nha Thấu lặng lẽ quay đầu, tập trung sự chú ý vào mọi thứ xung quanh, nghĩ xem giờ cậu có bao nhiêu phần trăm khả năng trốn thoát.
“Meo ~”
Tiếng mèo kêu vang lên ở gần đó.
Nha Thấu ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt mèo màu xanh lục.
Con mèo đen mà cậu gặp khi chạy trốn lúc trước không phải là ảo giác, nó lại xuất hiện ở đây, giờ đang đứng trong đại sảnh, liếm lông một cách tao nhã, sau khi trông thấy Nha Thấu thì miễn cưỡng kêu lên một tiếng.
Lục Lâm An chọc Ma cà rồng nhỏ bên cạnh: “Huyết sủng của em à?”
Ma cà rồng nhỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác: “Hả?”
“Mỗi Ma cà rồng đều sẽ có Huyết sủng của riêng mình, phần lớn là mèo, em không biết à?” Lục Lâm An suy nghĩ tìm tòi: “Em có phải là NPC Ma cà rồng không đấy?”
Giờ Nha Thấu không nghe nổi mấy từ như NPC hay Người chơi, cậu rùng mình, giả vờ hung dữ với hắn: “Đương nhiên là biết, chỉ là tôi chưa kịp phản ứng thôi!”
Bảo sao bên cạnh Anvile lại có một con mèo anh lông ngắn màu trắng mũm mĩm, hóa ra nó gọi là Huyết sủng à?
Ma cà rồng kỳ lạ thật đấy, vừa có Huyết phó lại vừa có Huyết sủng.
Cậu nhìn chằm chằm vào con mèo đen kia, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đây là lần đầu tiên thiếu niên thể hiện cảm xúc thẳng thắn như vậy trước mặt hắn, Lục Lâm An nhướng mày, mỉm cười không nói gì.
Lúc hắn đưa Nha Thấu đi, con mèo đen kia vẫn luôn theo sau, không xa không gần, đôi mắt màu xanh lục trong bóng tối chẳng khác nào hai chiếc đèn lồng màu xanh.
Lục Lâm An dẫn thiếu niên đi trong trang viên một hồi lâu mới tìm được những Thợ săn còn lại.
Bọn họ mặc áo choàng trắng, trên áo choàng trắng dính đầy máu, bị Ma cà rồng đuổi giết nên giờ chỉ còn lại mười mấy người, có mấy người còn đang dựa vào góc tường thở hổn hển.
Dẫn đầu là một Thợ săn tóc vàng, trông vô cùng chật vật. Vừa nghe thấy tiếng động lại gần, hắn ta cứ tưởng Ma cà rồng đuổi tới nên lập tức cầm vũ khí đứng dậy, tập trung tinh thần cao độ.
Những Thợ săn còn có thể đứng dậy cũng nhanh chóng rút vũ khí của mình ra, cảnh giác nhìn về phía tiếng động truyền đến.
Sau khi thấy người đến là Lục Lâm An, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng anh cũng trở lại.”
Lục Lâm An “Ừ” một tiếng, tùy tiện đếm qua số người ở đây: “Chỉ còn ngần ấy người thôi à?”
NPC Thợ săn dẫn đầu kia có một vết rách rất dài ở bụng, máu thấm ướt quần áo của hắn ta: “Quân tiếp viện của Ma cà rồng đến rồi. Nếu kẻ vừa giao đấu với tôi không phải là một Ma cà rồng còn trẻ thì có khi tôi cũng phải nằm ở đây rồi.”
Hắn ta che lại bụng, vẻ mặt đau đớn “rít” một tiếng, lúc chuẩn bị lên tiếng lần nữa lại phát hiện điều khác thường phía sau Lục Lâm An.
Có một người mặc áo choàng đen đứng sau hắn, người nọ không đội mũ để lộ mái tóc đen cùng đôi mắt màu lam, lúc phát hiện hắn ta nhìn đến còn cẩn thận trốn sau lưng Lục Lâm An.
Nha Thấu hoảng loạn sắp chết mất thôi, cậu biết Lục Lâm An nhất định sẽ đưa mình đến địa bàn của Thợ săn, nhưng khi đến lúc ấy thật, cậu vẫn cảm thấy hoảng loạn.
Xung quanh toàn là Thợ săn, dù họ có bị thương nặng nhưng lạc đà gầy còn béo hơn ngựa, sức mạnh phát ra từ vũ khí của bọn họ không phải là thứ mà một Ma cà rồng chưa mọc răng và cánh như cậu có thể chịu đựng được.
Thiếu niên đứng sau Lục Lâm An thật sự rất xinh đẹp, vì căng thẳng nên đôi mắt mở to, nhìn qua giống như một con mèo con bị kinh sợ. Môi cậu mím chặt, trên mặt còn còn tí màu máu nào, nhưng cũng chẳng hề làm giảm đi sức hút mà vẻ ngoài của thiếu niên mang đến.
Thợ săn tóc vàng nhìn mà thoáng ngẩn ngơ, nhưng cơn đau trên người khiến hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đây không phải là con mèo con.
Nhìn bề ngoài thì thiếu niên trông không khác gì người bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt lam của cậu khác với con người: Đồng tử của cậu là một đường thẳng đứng, ngoài Người sói ra thì chỉ có Ma cà rồng mới có đồng tử dựng thẳng.
Sợi xích bạc trói tay cậu cũng là loại chuyên dùng để trói Ma cà rồng, một đầu quấn hai tay cậu, đầu còn lại buộc trên cổ tay Lục Lâm An.
Hơn nữa xích bạc đã bị gỡ bỏ sức mạnh, trên đó không còn ma lực.
Xích bạc không có ma lực không thể thiêu đốt khiến Ma cà rồng bị thương, đối với bọn hắn thì chẳng có tác dụng gì.
Thiếu niên xinh đẹp vô cùng, với diện mạo này thì chỉ cần nhìn một lần là không thể quên được, cũng bởi vậy nên Thợ săn tóc vàng rất chắc chắn rằng hắn ta chưa từng gặp thiếu niên này trong phe Thợ săn.
Nơi này là trang viên của Vương thượng Ma cà rồng, trong lâu đài cổ chỉ toàn là Ma cà rồng, lại kết hợp với sợi xích bạc đang trói hai tay thiếu niên thì thân phận cậu cực kỳ dễ đoán.
“Ma cà rồng??”
Thợ săn tóc vàng kinh hãi ngẩng đầu lên, nhất thời không cả để ý đến miệng vết thương của mình nữa, hắn ta chỉ vào Lục Lâm An, cả người run rẩy.
“Anh bắt con non Ma cà rồng nhà người ta ra làm gì!?”