Chương 9: Sự thật
Minh Toàn cho tay vào túi quần đứng dựa thân mình vào xe chậm rãi móc điếu thuốc ra đưa lên miệng, khói thuốc phì phèo bay trong không gian. Phong Minh đứng bên cạnh anh trầm mặc hướng mắt lên bầu trời.
Qua một lúc hắn mới cúi đầu xuống quay sang nhìn anh: “Cậu thích cô ấy?” Minh Toàn không trả lời lại mà chỉ trầm mặc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Câu hỏi của hắn càng khẳng định tình cảm hắn dành cho cô không chỉ đơn thuần là anh em bình thường như cô đã nói.
Không thấy tiếng trả lời, Phong Minh nở một nụ cười chua chát: “Tôi và cô ấy quen nhau từ lúc nhỏ. Cậu biết không cô ấy rất trẻ con, tính tình nhút nhát nhưng lại ương ngạnh luôn tìm cách bày trò cho tôi dọn. Thế mà hết lần này đến lần khác tôi đều dung thứ. Vào sinh nhật năm mười tám tuổi của cô ấy, tôi đã đợi cả ngày trời nhưng không thấy cô ấy về, tôi lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm. Đến hơn 10 giờ đêm tôi mới thấy cô ấy ngồi một mình trên thành bể bơi. Tôi định mắng cô ấy vì sao ra ngoài muộn như vậy mà không thông báo với ai nhưng cô ấy lại khóc. Cô ấy khóc rất to, khóc tới mức nôn khan, khóc tới tâm gan như bị ai móc ra ngoài, khóc tới đau lòng.”
Minh Toàn nhíu mày lại, anh không đáp lời chỉ im lặng lắng nghe. Phong Minh vẫn tiếp tục nói như chìm vào thế giới của riêng hắn. Lúc này, Minh Toàn mới nhẹ giọng nói ra câu hỏi trong đầu mình: “Anh yêu cô ấy?”
Câu hỏi khiến Phong Minh giật nảy mình quay đầu lại nhìn. Hắn không nghĩ tình cảm của mình dễ bị nhận ra đến thế. Phong Minh đặt tay lên đỡ trán ngán ngẩm nói: “Không sai. Tôi yêu cô ấy, yêu đến nỗi không chừa lại đường lui cho mình, yêu đến nỗi trái tim không còn chỗ dành cho ai khác.”
Hắn đau đớn thốt lên, khuôn mặt càng vùi sâu vào bàn tay mình hơn. Minh Toàn lẳng lặng nhìn hắn rồi lên tiếng: “Sao anh không nói cho cô ấy biết?” Câu hỏi vừa dứt, một tiếng cười nhẹ bật ra: “Cậu nghĩ tôi không nói sao? Tôi có. Tôi nói rồi. Vào chính ngày cô ấy khóc lóc năm mười tám tuổi ở bể bơi đó, vào chính ngày trái tim tôi vỡ nát, vào chính khoảnh khắc cô ấy cầu xin tôi đừng thích cô ấy nữa.”
Trái tim hắn như nứt toác ra chảy từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Cô không biết ngày hôm ấy tim hắn như bị ai đó hung hăng cào xé, bóc tách từng lớp từng lớp tới khi không còn gì. Trầm mặc một lúc, hắn lại tiếp tục: “Cậu có biết vì sao cô ấy khóc không?”
Minh Toàn im lặng không trả lời, anh để cho hắn có thể tiếp tục nói, không muốn quấy rầy. Phong Minh quay sang nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy tĩnh lặng như mặt hồ yên ả kia của anh và nói: “Cô ấy khóc vì người mà cô ấy mới gặp mặt có một lần, cô ấy khóc vì người mà cô còn không biết tên, khóc đến nao lòng vì người mà cô ấy còn không nhớ rõ mặt.”
Trước ánh mắt nghi hoặc của Minh Toàn, Phong Minh chỉ cười nhẹ xót xa: “Cậu từng cứu cô ấy đúng không?” Minh Toàn hơi sững người khi hắn đột ngột đổi một câu hỏi không liên quan. Anh hơi cau mày rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi từng đưa cô ấy vào bệnh viện vì bị dao đâm mấy tháng trước.”
Trái lại với ánh mắt nghi ngờ của anh, hắn chỉ lắc đầu thì thầm: “Không phải. Cậu đã từng cứu một cô bé sắp bị đuối nước tại một khu bể bơi rộng lớn ở Hà Nội đúng không? Tôi không biết cậu có phải chàng trai ấy hay không nhưng ánh mắt Ngọc Nhi nhìn cậu lại dường như khẳng định điều đó. Cô ấy không thích giao tiếp với người lạ, cậu là người đầu tiên cô ấy mời đi ăn, còn mời hẳn vào nhà tự tay nấu cơm. Cậu không nhầm đâu, đúng như cậu nghĩ, xung quanh cô ấy ngoài tôi ra chưa từng xuất hiện một chàng trai nào khác. Vậy mà hôm nay cô ấy đối xử với cậu ân cần như vậy, dịu dàng như thế khiến tôi khẳng định chàng trai đã cứu cô ấy là cậu.”
Nói rồi hắn nhìn thẳng vào ánh mắt cương trực của anh. Minh Toàn gần như chết sững trước lời nói quá đỗi bất ngờ này, anh lục lại trí nhớ, nhớ tới lần mình từng cứu một cô bé rất đáng yêu, khuôn mặt ngây thơ, trong sáng và vẻ hốt hoảng, sợ hãi ấy đến bây giờ anh vẫn không thể quên.
Chưa đợi Minh Toàn lên tiếng trả lời, hắn đã tiếp tục lời nói lúc nãy bị bỏ ngỏ: “Năm mười tám tuổi, Ngọc Nhi thấy một chàng trai trông rất giống cậu. Cô ấy đã chạy đuổi theo nhưng trái lại với mong đợi của cô ấy, chàng trai kia đã gạt tay cô ấy ra và nói những lời vô cùng khó nghe. Tôi không biết người đó có phải là cậu hay không nhưng buổi chiều hôm đó Ngọc Nhi đã khóc rất nhiều. Khi tôi thương xót nhấc cô ấy lên và bày tỏ tình cảm của mình cô ấy đã nói: ‘Phong Minh, em biết anh thích em nhưng trong lòng em đã có người khác. Em yêu anh ấy, dù anh ấy có biết hay không cũng không quan trọng. Em không thể xoá bỏ hình bóng anh ấy khỏi tâm trí mình. Em xin lỗi, có lẽ anh sẽ tìm được người yêu anh, xem trọng anh và không bao giờ khiến anh chịu tổn thương. Em xin anh hãy buông tay em và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.’
Minh Toàn gần như sững sờ trước những thông tin anh nghe được. Anh nhớ rõ năm mình hai mươi hai tuổi, hôm ấy anh trở về Hà Nội để gặp người anh yêu. Anh còn nhớ cô gái anh yêu sâu đậm đấy đã đi theo người đàn ông khác, cô ấy đã không còn chờ đợi anh, không còn giữ lời hứa với anh nữa.
Trong lúc tâm trạng anh vô cùng tồi tệ, một đôi bàn tay đã níu lấy anh và giọng nói nhẹ nhàng theo sau đó vang lên: “Anh ơi, anh đừng đi.” Anh những tưởng đấy là người con gái đã phản bội anh kia nên không quay đầu lại nhìn cũng không ngần ngại đẩy mạnh tay cô ra và hét lên: “Cô cút đi cho tôi, từ giờ trở đi đừng bao giờ tìm gặp tôi nữa.”
Anh không ngờ hành động bộc phát của mình đã tự tay bóp nát trái tim của một cô gái yếu đuối. Đôi môi anh run rẩy nhẹ nhàng thốt lên: “Cô ấy… thích tôi?” Phong Minh chỉ cười đến đau lòng rồi nhẹ giọng thì thào: “Không. Cô ấy không thích cậu. Cô ấy yêu cậu, tình yêu cô ấy dành cho cậu có lẽ còn nhiều hơn tình cảm tôi dành cho cô ấy. Dù bị chàng trai kia mạnh mẽ giật tay ra, cô ấy cũng không ngừng hết hy vọng. Cậu hứa với tôi một điều, nếu cậu có tình cảm với cô ấy, vậy thì phải khiến cho cô ấy trở thành người hạnh phúc nhất còn nếu không có tình cảm, vậy đừng gieo cho cô ấy hy vọng.” Nói rồi hắn cũng im lặng phủi tay bước đi, bóng dáng hắn cô đơn trong đêm khuya tối tăm, lạnh lẽo để lại anh đứng sững sờ giữa muôn ngàn ngổn ngang.
*****
Hôm sau, Ngọc Nhi lại tới khu quân sự để tiếp tục làm việc. Khi cô vô tình đi qua khu luyện súng, lướt qua một loạt những thân hình cao lớn cô lại bắt gặp anh. Anh vẫn thế, trên người anh luôn toả ra một loại khí thế áp đảo, anh luôn nổi bật hơn người, tài giỏi hơn người. Hình ảnh một chàng trai ân cần, hài hước, dịu dàng tới đón cô ngày hôm qua dường như đã xoá tan hình ảnh anh chàng ngỗ ngược hất tay cô năm nào.
Năm ấy, cô đã hết hy vọng, trái tim cô như chết lặng. Đúng như lời anh nói, cô không còn cố gắng tìm anh nữa chỉ hy vọng mình có thể gặp lại anh để nói một tiếng cảm ơn.
Ngọc Nhi đăm chiêu ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của anh. Sống mũi anh cao, lông mày cương nghị, khuôn mặt sắc cạnh, mái tóc nhẹ nhàng được vuốt lên. Đang say mê ngắm nhìn bỗng anh đột nhiên quay lại bắt gặp ánh mắt cô. Lần này cô cảm thấy ánh nhìn của anh dành cho mình không còn giống với những lần trước nữa. Trong mắt anh có rối loạn, có lúng túng, có vui mừng lại có xót xa.
Minh Toàn nhìn thấy cô, anh hơi sững người lại. Những thông tin anh nghe được ngày hôm qua khiến anh bối rối, anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào cũng không biết phải nói với cô những gì. Anh nhẹ nhàng chạy tới bên cạnh cô và cất giọng trầm ấm nói: “Em đã ăn sáng chưa?”
Ngọc Nhi hoàn toàn sững sờ trước câu hỏi của anh. Không phải nội dung câu hỏi mà chính là tiếng gọi “em” kia. Cô mở to mắt không tin vào những gì mình vừa nghe được lắp bắp nói: “Anh.. a.. anh gọi tôi là gì?” Minh Toàn thoáng nhìn qua cô rồi làm như chưa có chuyện gì xảy ra: “Tôi lớn tuổi hơn em mà phải không?”
Ngọc Nhi vẫn mở to mắt nhìn anh rồi ậm ừ trả lời: “À vâng. Em ăn rồi.” Cô cảm thấy hôm nay anh rất khác, anh nhẹ nhàng hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn và chủ động chạy tới bên cô chứ không phải tình cờ như những lần trước nữa.
Ngọc Nhi hơi ngại ngùng nhìn anh muốn hỏi nhưng không biết mở lời như thế nào. Thấy cô cứ lúng túng nhìn mình anh không khỏi bật cười trêu chọc: “Bây giờ tôi mới nhận ra, em là một quả đào chín xinh đẹp.”
“D..dạ?” Ngọc Nhi ngẩn người đỏ mặt trước câu nói của anh. Gì mà quả đào chín xinh đẹp chứ? Anh nói cô xinh đẹp sao? Nghĩ tới đây mặt cô lại càng đỏ hơn. Minh Toàn bật cười đưa tay đặt nhẹ lên gò má nhẵn mịn của cô: “Lúc em ngại ngùng thì luôn đỏ mặt như một quả đào chín vậy. Trông rất xinh đẹp.”
Cô thấy mình sắp ngu người luôn rồi. Con người này hôm nay bị làm sao vậy chứ. Có cảm giác anh không còn là chính mình nữa rồi. Khi cô đang suy nghĩ lung tung thì đồng đội anh đã vây đến trêu đùa: “Đội trưởng, anh không được mải mê chơi với bạn gái mà không luyện tập như vậy được.”
Minh Toàn cũng không phản bác mà chỉ mỉm cười quay sang cô: “Tối nay tôi có việc muốn nói em, để ý điện thoại nhé.” Rồi anh nhìn lướt qua đám đồng đội đang cười cợt đến là vui vẻ: “Mỗi người các cậu chạy 5km quanh sân không nghỉ cho tôi, không chạy được thì hôm nay khỏi ăn cơm.”
Ngay sau câu nói của anh là hàng loạt tiếng kêu than vang lên thảm thiết. Khiêm bĩu môi chạy tới chỗ Ngọc Nhi nói: “Chị dâu, nếu tên này mà bắt nạt chị thì chị cứ nói với tôi, tôi thay mặt anh em đề đơn cắt chức hắn.”
Câu nói của Khiêm khiến Ngọc Nhi bật cười nhưng cũng đỏ mặt ngượng ngùng: “Ai là chị dâu của anh chứ.” Khiêm cảm thấy sống lưng mình lạnh toát do có ánh mắt nào đó đang gắt gao cắm chặt trên người ở đằng sau. Anh ta chào tạm biệt Ngọc Nhi rồi co giò bỏ chạy.
Khi đám đông vây quanh đã tản ra gần hết, Minh Toàn mới tới gần cô rồi lặp lại câu nói ban nãy: “Nhớ nhé, tối nay tôi tới tìm em, em nhất định phải tới đó, tôi có lời này muốn nói với em. Chú ý điện thoại.” Nói xong anh cũng quay lại tập luyện cùng đồng đội.
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26