Chương 7: Bắn súng
Phong Minh lúc này mới hoàn hồn và đưa bát nhận lấy miếng sườn: “Làm sao có thể chứ, mỗi ngày chú đều rất nhớ cháu.” Ngọc Nhi ngẩng mặt lên nhìn anh, nghĩ anh buồn vì việc cãi nhau với Thanh Trà nên cũng nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng lo lắng, rồi Thanh Trà sẽ nghĩ thông suốt và liên lạc lại với anh thôi.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không ai nhắc lại chuyện cũ chỉ là trong lòng họ đều có tâm sự riêng mà không muốn cho đối phương biết.
*****
Một tuần sau
Sau khi bàn bạc và lên kế hoạch cùng chị Tâm thì hôm nay Ngọc Nhi quyết định sẽ bắt đầu công việc tới khu quân sự để tìm kiếm tài liệu.
Bắt xe tới cổng khu, một toà nhà to lớn sừng sững hiện lên trước mắt cô. Đó là một toà nhà ba tầng dài chia thành nhiều phòng khác nhau. Ở ngoài được sơn màu vàng nhạt, đặt trong một mảnh đất rộng hơn nghìn mét vuông với những cây cối bao quanh.
Xa xa có thể nhìn thấy những chiến sĩ đang tập luyện, có khu bắn súng, khu ngụp lặn, có khu thể hình, khu vượt chướng ngại vật. Tất cả đều nằm trong khuôn viên của khu quân sự nói chung. Các chiến sĩ dường như tập luyện rất hăng say mà không biết mệt, họ luôn hừng hực khí thế chiến đấu vì Tổ quốc.
Lúc này có một người đàn ông trẻ tuổi vui vẻ đi từ trong khuôn viên ra đón tiếp cô. “Xin chào nhà văn Ngọc Nhi, tôi là trung úy An – người phụ trách theo dõi và đồng hành cùng cô trong một tháng sắp tới. Rất vui vì đươc hợp tác với cô.” Nói rồi An đưa tay ra. Ngọc Nhi cũng lịch sự đáp lại và bắt tay với An. Trông An vẫn còn rất trẻ chắc chỉ chạc tuổi cô mà thôi.
Hai người tiếp tục đi vào khuôn viên bên trong khu quân sự theo chỉ dẫn. Vừa đi cô vừa nghe An kể về các hoạt động của chiến sĩ vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Ở đây rất trong lành, cây cối mát mẻ, đâu đâu cũng thấy có chiến sĩ đi lại tập luyện.
Khi bước qua khu luyện súng cô bỗng đứng sững lại ngắm nhìn kĩ hơn. Tiếng súng vang lên liên tục trong không gian nhưng hình như cô đã không còn nghe thấy nữa.
Trong mắt cô lúc này chỉ còn hình ảnh một chàng trai mặc trên mình bộ đồ cảnh sát đặc nhiệm, khuôn mặt anh vì đứng dưới nắng lâu nên mồ hôi chảy liên tục. Anh đeo một chiếc kính chuyên dụng dùng trong việc tập bắn. Trên tay anh cầm súng và ngắm về phía bia đỡ đạn.
*Đoàng* một tiếng, viên đạn chính xác xuyên qua hồng tâm của tấm bia. Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Cô thấy có một chàng trai chạy tới vỗ vai anh và nói: “Minh Toàn nhà ta thật giỏi, đợt nào thi đấu súng cậu cũng chiến thắng. Không hổ danh là tay thiện xạ bách phát bách trúng của đội ta.”
Đúng, người đó là anh. Đã hơn một tuần cô chưa gặp lại anh kể từ lần ăn cơm trưa đó. Thấy cô đứng nhìn hồi lâu tưởng cô tò mò nên An cũng vui vẻ nói: “Khu quân sự chúng tôi gần chỗ của các cảnh sát đặc nhiệm, thêm nữa cũng cần một nơi để họ luyện tập nên cơ quan cảnh sát đã liên hệ xin giấy phép từ chỗ chúng tôi để họ có thể tự do ra vào khu quân sự tập luyện. Anh chàng vừa bắn súng trúng hồng tâm đó tên là Minh Toàn, đội trưởng của bọn họ. Anh ấy cừ lắm, đánh nhau, bắn súng, bơi lội, trò nào cũng giỏi bởi thế mà mới có hai mươi sáu tuổi đã giữ chức vụ vô cùng cao và nhận được sự tín nhiệm rất lớn từ cấp trên.”
Nói rồi An lại thở dài: “Cô thấy đấy, họ luôn làm những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, so với chúng tôi, nghề của họ là nguy hiểm hơn cả.” Ngọc Nhi cười nhẹ đáp: “Tôi có được xuống dưới đó tìm hiểu một chút không?” An cũng nhận lời ngay và dắt cô xuống khu bắn súng.
Từ xa, khi Ngọc Nhi chưa bước chân tới gần đã thấy các cảnh sát đặc nhiệm hứng thú hò hét về phía cô: “Này, hôm nay An lại dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới đây sao? Bạn gái của anh hả?” Lúc này Minh Toàn cũng vừa tháo kính ra quay về phía cô. Cô thấy anh thoáng bất ngờ rồi mới nở nụ cười nhẹ xem như chào hỏi.
An cười rộ lên vừa đi vừa nói: “Tôi cũng rất hy vọng mình có thể có một cô bạn gái xinh đẹp như thế này đây. Tiếc quá, cô ấy hình như không để mắt tới tôi.” Câu nói của An khiến Ngọc Nhi ở bên cạnh không khỏi ngại ngùng đỏ mặt cúi xuống, bước đi cũng chậm hơn.
Đứng trước anh và đồng đội của anh cô không khỏi hồi hộp, lo lắng. An giới thiệu Ngọc Nhi với mọi người và sảng khoái nói với cô: “Ngọc Nhi, nếu cô thích anh chàng nào trong số này có thể nói với tôi, tôi đảm bảo trừ những ai đã có chủ ra thì anh chàng mà cô chọn chắc chắn sẽ thuộc về cô.” Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Ngọc Nhi lại càng xấu hổ liếc thoáng qua anh rồi gượng cười đáp: “Anh nói gì vậy, tôi còn chưa nghĩ xa tới mức đó.”
Thế là cả đoàn lại bật cười, anh cũng mỉm cười thích thú nhìn cô. An vẫn không ngừng tư vấn cho cô tính cách của từng người có mặt ở đây với giọng điệu ngả ngớn: “Tin tôi đi, mọi anh chàng ở đây đều đạt chuẩn.” Ngọc Nhi cảm thấy hơi buồn cười nói: “Anh thấy đây là tôi đang đi xem mắt đấy à. Đợi tôi để ý tới ai rồi nhất định sẽ nói với anh.” Dứt lời, cô nhìn thoáng qua và bắt gặp đúng ánh mắt anh đang nhìn mình. Cô ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.
Đang trò chuyện vui vẻ thì từ xa có một giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Mọi người làm gì ở đây mà vui thế.” Cô quay lại nhìn, đó là một chàng trai trẻ, trên người anh ta đầy nhiệt huyết, trán cao, môi mỏng và mái tóc cắt cua trông rất nổi bật, trên tay đang cầm một túi đựng nước chạy tới.
Một chàng trai trong đoàn người vẫy tay về phía anh ta mà hét lớn: “Khiêm, anh làm gì mà đi lâu thế, chúng tôi khát gần chết rồi. Mau mau đưa nước đây.” Anh chàng tên Khiêm cũng vui vẻ ném chai nước qua. Lúc bước ngang qua Ngọc Nhi, Khiêm bỗng dừng lại ngắm nhìn cô như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Sau mấy giây, Khiêm mới chợt reo lên: “A cô có phải là cô gái đã ôm đội trưởng lạnh lùng của chúng tôi trong bệnh viện mấy tháng trước không? Chắc chắn là cô rồi tôi vẫn còn nhớ rõ lúc ấy mà. Đội trưởng, anh dẫn bạn gái tới đây chơi đấy à?” Minh Toàn lúc này mới phản ứng lại mà gõ vào đầu Khiêm một cái: “Cậu đừng có nhiều chuyện.”
Nghe thấy Khiêm nói vậy Ngọc Nhi lại càng ngại ngùng đỏ mặt. Sự việc trôi qua cũng lâu rồi mà anh ta vẫn còn nhớ khiến cô xấu hổ không dám ngước lên nhìn anh. Khiêm bắt đầu luyên thuyên kể lại sự kiện trong bệnh viện đó với đồng đội anh và An với vẻ mặt vô cùng hãnh diện như vừa phát hiện ra một điều gì đó mới mẻ.
Sau khi kể xong cậu ta còn nhảy nhót ra chỗ cô rồi ngắm nhìn thật kĩ cười cợt nói: “Cô xinh thật đấy. Lúc ở trong bệnh viện tôi đã nói cô nhợt nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp rồi, không ngờ khi hết bệnh cô lại càng xinh đẹp như một đoá hoa thế này. Đúng là với vẻ đẹp này sẽ đốn tim đội trưởng nhà chúng tôi rồi.”
Ngọc Nhi e thẹn mà cúi đầu xuống: “Anh nói gì vậy. Tôi với anh ấy đâu phải quan hệ đó.” Khiêm mấp máy miệng chuẩn bị nói tiếp thì bị Minh Toàn kéo cổ đứng dậy: “Hôm nay phạt cậu chạy 5km quanh sân, không xong thì không cho ăn cơm. Còn những người khác quay lại luyện tập.”
Khiêm oán trách nhìn anh với vẻ mặt không thể tin nổi rồi ỉu xìu chuẩn bị chạy bộ. Ngọc Nhi bật cười trước sự kiện vừa xảy ra. Dù những lần làm nhiệm vụ khó khăn tới đâu sau cùng họ vẫn vui vẻ, lạc quan tiến về phía trước. Đây quả là một điều thiêng liêng mà không gì có thể thay thế được.
Mọi người đã tản ra tập luyện, An cũng có việc đi trước nên bảo cô ở lại thăm quan. Bây giờ chỉ còn cô đứng cùng anh dưới tán cây phượng tránh nắng. Mùi hương trên người anh trầm ấm, thanh thoát hoà quyện cùng hương thơm dịu nhẹ trên người cô khiến không khí thoáng trở nên hài hoà.
Thế rồi anh nhìn cô lên tiếng: “Cô có muốn thử bắn súng một chút không?” Ngọc Nhi hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của anh rồi mới lúng túng đáp: “Tôi á? Hay là thôi đi, tôi chưa từng cầm súng bao giờ.” Anh cảm thấy hơi buồn cười nhìn cô: “Ở Việt Nam súng là hàng cấm mà. Đến đây rồi thì thử dùng xem.”
Ngọc Nhi ngước mắt lên nhìn anh, môi anh đang hơi nhếch lên mỉm cười với cô. Do dáng người anh cao nên cúi xuống để hỏi cô được rõ hơn. Cô có cảm giác chỉ cần mình hơi tiến lên một chút sẽ có thể chạm vào môi anh.
Ý nghĩ loé lên trong đầu bỗng làm cô giật mình đỏ mặt lùi về sau một bước: “Được. Tôi cũng muốn trải nghiệm xem cảm giác cầm súng thật sẽ như thế nào.” Minh Toàn cười dẫn cô tới khu tập bắn mang kính và chùm tai đặc thù chuyên dùng để bắn súng tránh ảnh hưởng tới cơ thể đưa cho cô đồng thời cũng tự mình đeo lên.
Sau khi chuẩn bị xong, anh đưa cho cô một khẩu súng ngắn. Khẩu súng tuy bé nhưng khi cầm lên cô mới cảm nhận được sức nặng của nó. Anh đưa cho cô và chăm chú hướng dẫn từng động tác đồng thời chỉ cho cô kết cấu của khẩu súng bao gồm khay chứa đạn, cách lên nòng và cách sử dụng chốt an toàn.
Anh cầm khẩu súng khác lên, tay anh giơ ngang ngực tạo thành tư thế rất đẹp hướng mũi súng về phía bia đỡ đạn: “Khi bắn, hãy tâp trung để bản thân đừng căn thẳng, từ từ ngắm về phía bia đỡ. Khi giương súng phải đạt được ba yêu cầu là bằng, chắc và bền. Bằng chính là mặt súng thăng bằng. Chắc tức là tay nắm chắc súng. Bền nghĩa là trong quá trình bắn, lực giữ súng của tay không tăng lên cũng không giảm đi. Cuối cùng lên nòng và bắn.”
*Đoàng* một tiếng súng vang lên theo sau lời nói của anh. Viên đạn cư nhiên vẫn như cũ bay về phía bia đỡ xuyên qua hồng tâm. Lại tiếp tục là 100 điểm tuyệt đối.
“Tới lượt cô.” Anh quay sang phía Ngọc Nhi và đi tới: “Nên nhớ là súng sẽ có độ giật về đằng sau vậy nên phải giữ chắc tay.” Ngọc Nhi nhìn anh rồi cũng cầm khẩu súng lên. Khẩu súng khá nặng khiến tay cô hơi run run giương súng, không thể giữ chắc khẩu súng trong tay.
Đúng lúc này, anh đứng ra phía sau cô, tay anh áp vào tay cô nắm chặt khẩu súng. Hành động của anh làm cô chợt run lên, trái tim không ngừng đập loạn. Mùi hương nam tính của anh quanh quẩn trong mũi cô. Người anh áp sát vào lưng cô khiến bầu không khí càng trở nên mờ ám. Mặt cô bắt đầu đỏ lên, lòng cô rối loạn không thôi.
Anh dường như không cảm nhận được sự bối rối trong lòng Ngọc Nhi mà nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bình tĩnh, giữ chắc súng, từ từ hướng về phía tâm và bắn.” Giọng anh len lỏi vào tai khiến mặt cô càng đỏ hơn, trái tim đập loạn nhịp. Thế rồi cô cũng cố gắng giữ cho mình bình tĩnh và thuận theo tay anh di chuyển dùng sức bóp cò súng.
*Đoàng* viên đạn được bắn ra, một lực lớn khiến người cô giật về phía sau theo phản xạ va phải người anh. May mắn là anh đã giữ chặt cô không để cô ngã. Lúc này cô mới hướng mắt về phía bia đỡ đạn, anh cũng từ từ tách mình ra khỏi người cô.
Viên đạn bắn trúng bia đạt được 60 điểm. Anh nhẹ giọng nói: “Lần đầu bắn được như vậy cũng không tồi.” Ngọc Nhi biết nếu không có anh giữ súng cho cô, chắc chắn viên đạn kia không thể trúng bia chứ đừng nói là được số điểm như bây giờ.
“Đến giờ ăn trưa rồi, đi vào thôi, ở đây nắng lắm, cẩn thận say nắng.” Minh Toàn cất súng về chỗ cũ và nói với cô. Ngọc Nhi cũng gật nhẹ đầu cởi đồ bảo hộ ra: “Anh sẽ ăn trưa ở khu quân sự luôn sao?” Minh Toàn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, chúng tôi sẽ về đội, dù sao đội chúng tôi cũng có nhà ăn đầy đủ. Cô vào ăn trưa đi thôi.”
Ngọc Nhi gật gật đầu rồi chuẩn bị đi về phía nhà ăn. Chợt giọng anh vang lên từ phía sau: “Tối nay cô rảnh không?” Cô hơi quay đầu lại nhìn anh với vẻ bất ngờ cùng nghi hoặc. Anh mỉm cười nói: “Cô từng bảo có cơ hội sẽ mời tôi ăn vào lần sau.” Ngọc Nhi lúc này mới chợt nhớ ra rồi vui vẻ đáp: “Tối nay tôi không bận gì.” Anh nhẹ gật đầu rồi giơ điện thoại lên ý chỉ sẽ liên lạc với cô rồi quay sang gọi đồng đội về nhà ăn.
Cô cũng quay đầu đi về phía nhà ăn của khu quân sự.
Hôm nay anh và cô lại gặp nhau…
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26