Chương 6: Anh yêu cô, vẫn luôn yêu cô
Minh Toàn lấy điện thoại ra nghe. Anh tập trung lắng nghe đầu dây bên kia nói, đầu mày hơi nhíu lại. Kết thúc cuộc trò chuyện, anh ngước mắt lên nhìn cô đầy áy náy: “Xin lỗi cô nhiều, bây giờ tôi có nhiệm vụ đặc biệt cần về đội gấp không thể ở lại lâu.”
Ngọc Nhicũng biết công việc của anh đặc thù nên cũng mỉm cười: “Anh cứ đi đi, tôi tự mình có thể về được.” Anh nhìn cô hồi lâu, không biết đang nghĩ gì. Lát sau, anh đứng lên thanh toán tiền và kéo cô dậy: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Ngọc Nhi ngỡ ngàng trước hành động của anh mà vội vã lên tiếng: “Chẳng phải anh có nhiệm vụ khẩn cấp sao?” Minh Toàn bước nhanh đằng trước nói vọng ra sau: “Không thể để cô ở lại nơi này được, chỗ này rất khó bắt xe.”
Ngọc Nhi cũng không thắc mắc nữa mà bước nhanh theo anh ngồi vào bên trong xe. Minh Toàn thắt dây an toàn rồi nhìn về phía cô: “Ngại quá, lần sau tôi có thể ngồi với cô lâu hơn.” Ngọc Nhi chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao, vốn dĩ công việc của anh đã rất bận rồi. Lần này anh lại trả tiền bữa ăn, lần sau tôi sẽ mời lại anh được không?”
Minh Toàn lái xe lao nhanh trên đường nhưng vẫn cười nhẹ trả lời cô: “Được thôi, chỉ cần cô muốn.” Ngọc Nhi không khỏi cười thầm mà đỏ mặt ngại ngùng quay đi chỗ khác tránh tầm mắt anh.
Thả cô xuống trước cửa nhà, Minh Toàn nhẹ giọng nói ra từ bên trong xe: “Lần sau tôi sẽ liên lạc với cô” rồi phóng đi mất. Ngọc Nhi không đáp lời mà chỉ nhìn anh vội vàng lái xe rời đi.
Cô không vào nhà ngay mà cầm điện thoại lên xem giờ. Bây giờ mới gần 1 giờ trưa, thời tiết càng trở nên oi bức đến khó thở. Cô thầm nghĩ với thời tiết này mà anh phải chạy ngoài đường bắt cướp hay một ổ buôn ma túy nào đó thì thật là cực khổ và cũng thật nguy hiểm. Anh có thể say nắng bất cứ lúc nào và ngã trên đường. Thầm cầu cho anh bình an làm nhiệm vụ, cô bước chân vào nhà.
Bật điều hoà lên làm dịu không khí bí bách trong nhà, Ngọc Nhi nghĩ bụng sẽ chỉnh sửa tư liệu và ghi chép của mình về Hội An vào mấy tháng trước. Do bệnh tình của cô đã chuyển biến tốt hơn nên cô cũng bắt đầu chuyên tâm vào công việc. Chỉ là mỗi lần định đi siêu thị, cô sẽ nhờ người mua đồ hộ hoặc ra chợ mua đồ tươi sống chứ không vào siêu thị nữa. Ở đó khiến cô thấy ngột ngạt, khó thở.
*****
Làm việc một mạch tới hơn 4 giờ chiều, Ngọc Nhi mới đứng dậy rót cho mình một ly nước cam bổ sung vitamin cho da. Lúc này, điện thoại của cô ở trên bàn chợt rung lên. Cô bước tới kiểm tra, có một email gửi tới hòm thư của cô. Tò mò mở email ra, bên trong chính là giải thưởng đề cử cho cuốn sách “Phép màu” của cô.
Trong thư, nhà biên tập cũng đề nghị cô nên tìm kiếm những chủ đề hay và hấp dẫn như vậy để kiếm thêm độc giả cũng như tăng số lượng sách bán ra hơn. Điều kiện hiện nay chưa đủ để cô có thể tham gia tranh đoạt giải thưởng ‘Cuốn sách được yêu thích nhất’ nên biên tập đã yêu cầu cô tới hợp tác cùng khu quân sự để tìm thêm tư liệu cho bài viết tiếp theo và cam đoan nội dung đó sẽ thu hút người đọc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
3. Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn
4. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
=====================================
Cô gửi tin nhắn cho chị Tâm – biên tập viên chính phụ trách sách cho cô.
Ngọc Nhi: Theo chị em có nên tham gia hợp tác cùng khu quân sự để tìm hiểu tư liệu không?
****Chị Tâm****: Đương nhiên rồi, chị đã liên lạc với bên khu quân sự gần nơi em đang ở. Họ đã đồng ý hợp tác để em vào ghi chép và thăm quan nhưng tiếc là phải đợi tuần sau mới được vào vì bên ấy đang thi hành nhiệm vụ cơ mật gì đó.
Ngọc Nhi: Vậy khi nào có thời gian làm việc chị nhớ báo cho em nhé.
Chị Tâm: Ok. Em ở Hội An nhớ làm việc chăm chỉ đúng tiến độ đấy nhé, chị đang chờ sách về Hội An của em đây, bao giờ xong nhớ gửi bản thảo cho chị để chị duyệt.
Ngọc Nhi: Không thành vấn đề.
Trò chuyện cùng chị Tâm một hồi cũng đã tới lúc phải đón Minh Tiến về nhà, cô thu dọn đồ đạc một chút và cầm túi xách đi tới trường mầm non của Minh Tiến.
Trường gần nhà nên đi bộ năm phút đã tới cổng trường, ở cổng nhiều bậc phụ huynh đang dắt tay con đi chầm chậm ra xe. Những đứa trẻ tinh nghịch đang chơi trong khu vui chơi cũng khóc lóc khi bố mẹ bắt ra về. Nhìn những ánh mắt lưu luyến cái xích đu của các em khiến cô không khỏi bật cười.
Xa xa cô đã thấy bóng dáng một cậu nhóc đang chạy về phía mình. Dang tay ôm lấy cậu bé vào lòng và bế lên, Ngọc Nhi vui vẻ hỏi: “Hôm nay con ở trường có vui không? Cô giáo dạy con những gì?” Vừa đi, Minh Tiến không ngừng kể chuyện ở lớp cho cô nghe. Cậu bé rất đáng yêu luôn cười ngây ngô mỗi khi nhớ lại việc gì đó vui vẻ xảy ra trong ngày.
Cô mỉm cười xoa đầu Minh Tiến và hỏi: “Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ trổ tài nấu ăn cho con xem.” Minh Tiến cũng vui vẻ tươi cười mà nói: “Con muốn ăn canh chua Hà Nội, ở Hội An con chưa được ăn món đó. Mẹ biết không, dì Thanh Trà không biết nấu ăn đâu, mỗi khi con đói dì toàn làm món đơn giản hoặc đặt đồ ăn ngoài thôi. Có mỗi chú Phong Minh là thương con, chú ý nấu ăn rất ngon, mỗi khi chú bay vào Hội An chơi cùng dì là chú đều nấu cho con ăn hết.”
Ngọc Nhi xoa đầu Minh Tiến và dắt cậu bé vào chợ mua đồ để chuẩn bị làm canh chua. Thầm nghĩ Thanh Trà và Phong Minh chắc đợi thêm vài năm nữa là về chung một nhà rồi. Tính cách họ rất hợp nhau, nửa này không có gì sẽ được nửa kia bù đắp lại.
*****
Về tới nhà cũng đã 6 giờ tối. Ngọc Nhi cho Minh Tiến ăn sữa chua ngoài phòng khách còn mình thì vào bếp bắt đầu nấu cơm. Đột nhiên chuông cửa bỗng vang lên, đôi chân ngắn tũn của Minh Tiến chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông có vẻ ngoài rất sáng sủa, khuôn mặt điển trai khiến mọi cô gái đi đường đều ngoái lại nhìn, trong tay anh đang cầm một đống đồ ăn vặt.
Minh Tiến thoáng bất ngờ trước người ở cửa rồi nhảy cẫng lên vui sướng nhào vào lòng người kia nói to: “Chú Phong Minh.” Phong Minh đặt đồ xuống nhà rồi nâng tay ôm cậu bé lên nói nhỏ: “Chú nhớ cháu lắm đấy. Phải rồi, dì con đâu? Trong nhà sao lại có mùi đồ ăn thế này, dì con biết nấu ăn sao?”.
Minh Tiến cười hì hì đáp lại anh: “Dạ không phải, người đang nấu là mẹ con, dì Thanh Trà đi làm việc rồi chú ạ.” Phong Minh nghi hoặc bước chân vào nhà và thoáng sững người lại.
Anh thấy Ngọc Nhi đang đeo tạp dề xào nấu trong bếp. Khuôn mặt cô chắc do khói bếp nóng phả vào nên cũng ửng đỏ, mồ hôi chảy xuống hai bên má khiến tóc cô dính chặt vào đó. Đã lâu lắm rồi anh không gặp cô, cô bé hàng xóm bên cạnh nhà anh ngày nào giờ đã lớn khôn rồi.
Anh bước chân vào nhà. Như nghe được tiếng động, Ngọc Nhi quay ra và bắt gặp ánh mắt anh. Cô thoáng bất ngờ vì sự xuất hiện của anh rồi mới nhẹ nhàng cười nói: “Lâu rồi không gặp, anh Minh.” Phong Minh lúc này mới hoàn hồn và cười cười: “Em tới đây từ bao giờ vậy, Thanh Trà đâu?”
Ngọc Nhi tiếp tục rán cá và đổ nước vào nồi đun lên rồi mới lên tiếng: “Thanh Trà đi sang Mỹ tác nghiệp rồi, mấy tháng sau mới quay lại. Em tới đây giúp cô ấy trông nom Minh Tiến thôi. Thanh Trà không nói cho anh biết à?”.
Phong Minh “à” một tiếng xem như đã hiểu rồi ngại ngùng đáp: “Anh và cô ấy đang cãi nhau, bọn anh không đồng nhất trong một số vấn đề nên hôm nay sau khi đi công tác về anh liền tới đây gặp cô ý mà không ngờ cô ấy đã đi rồi.”
Ngọc Nhi như bừng tỉnh rồi mới bật cười: “Tính Thanh Trà rất trẻ con, anh không cần bận tâm đâu, một thời gian sau nó sẽ quay lại bám chân anh mà thôi.” Câu nói của cô khiến anh bật cười thành tiếng.
Bầu không khí trong nhà dường như rất hoà thuận. Ngọc Nhi bỏ cá đã rán xong vào nồi nước đang sôi rồi bỏ thêm cà chua cùng một số gia vị. Hương thơm ngào ngạt lan toả khắp căn phòng.
Lúc này, cô mới quay ra hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ăn cùng bọn em, dù sao em cũng nấu rất nhiều.” Phong Minh lơ đãng đáp lại: “À ờ vậy cũng được” rồi quay sang chơi đùa cùng Minh Tiến.
Rất nhanh, Ngọc Nhi đã làm xong cơm tối và dọn lên bàn ăn. Đồ ăn trên bàn được bày dọn chỉnh chu với hai món mặn và một món canh. Cô cảm thấy làm mỗi canh chua thì hơi sơ sài vậy nên đã làm thêm sườn xào chua ngọt và một đĩa thịt bò xào cần tỏi tây.
Phong Minh ngồi xuống bàn ăn mà không khỏi bất ngờ trước những món ăn trên bàn. Thanh Trà chưa bao giờ nấu cho anh được bữa cơm như vậy. Anh ngẩng mặt lên nhìn cô đang bận rộn lấy cơm và xé thịt cho Minh Tiến ăn. Trái tim Phong Minh bỗng đập nhanh hơn.
Biết mình đã nghĩ nhiều, anh gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu và bắt đầu tập trung ăn cơm. Anh biết anh có tình cảm với Ngọc Nhi từ lâu, cũng biết mình đang lợi dụng Thanh Trà để quên đi cô. Cuối cùng anh vẫn không làm được. Anh yêu cô, nhiều năm như vậy vẫn luôn yêu cô.
Hôm đó cô khóc lóc cầu xin anh rằng: “Phong Minh, em biết anh thích em nhưng trong lòng em đã có người khác. Em yêu anh ấy, dù anh ấy có biết hay không cũng không quan trọng. Em không thể xoá bỏ hình bóng anh ấy khỏi tâm trí mình. Em xin lỗi, có lẽ anh sẽ tìm được người yêu anh, xem trọng anh và không bao giờ khiến anh chịu tổn thương. Em xin anh hãy buông tay em và tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.”
Cô không biết, hôm đó trái tim anh đã vỡ tan. Từng cơn đau đớn bóp ngạt anh khiến anh không thở nổi. Thế rồi, anh chấp nhận buông tay. Anh hy vọng cô hạnh phúc. Nếu sự xuất hiện của anh là một chướng ngại của cô thì anh tình nguyện tự mình buông bỏ, thả tự do cho cô.
Sau đấy, anh đã chuyển tới gần trường Đại học Hà Nội mình dạy mà không còn liên lạc với cô nữa. Thỉnh thoảng về nhà thăm bố mẹ, đi qua nhà cô, anh sẽ vô tình đứng rất lâu trước cửa mà không dám bấm chuông rồi lặng lẽ quay trở về nhà. Anh quyết định buông tay để cô có thể tìm được hạnh phúc của mình.
Thế rồi anh quen Thanh Trà, cô là một cô gái tốt và cũng rất quan tâm anh nhưng tận sâu trong trái tim anh vẫn còn hình bóng ấy. Hình bóng anh đã cố gắng quên đi rất nhiều lần nhưng dường như nó càng khắc sâu trong tâm trí.
Ngọc Nhi, làm thế nào em có thể hiểu tình cảm anh dành cho em không dễ gì có thể thay thế…
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26