Chương 4: Trở lại
Hôm nay, thời tiết Hà Nội mát trời nếu đứng bên ngoài lâu còn cảm thấy hơi se se lạnh. Hà Nội đã vào thu, những hàng cây ven đường lá cũng bắt đầu chuyển vàng, lặng lẽ rơi xuống mặt đất. Những toà nhà cao tầng được vây quanh bởi những làn sương dày.
Ngọc Nhi mặc một chiếc váy bó sát dài tay, chân mang chiếc quần tất đen đi cùng đôi giày cao gót đế thấp bước đi trên con đường Hoàng Diệu.
Đường Hoàng Diệu dài 1,3km nối liền hai phố Phan Đình Phùng và Nguyễn Thái Học, thuộc quận Ba Đình, Hà Nội. Đây là con đường được xem là một trong những con đường đẹp nhất ở Hà Nội bởi nó được phủ xanh suốt bốn mùa. Những hàng xà cừ cổ thụ được trồng dọc theo chiều dài của đường.
Ngoài ra đường Hoàng Diệu còn là nơi ghi dấu những công trình lịch sử của Hà Nội xưa đó là Hoàng thành cố kính, là cổng Đoan môn sừng sững và những ngôi biệt thự xưa được xây theo kiến trúc Pháp, Nhà 30 Hoàng Diệu của Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Tất cả đã tạo nên một góc trời Hà Nội hài hòa, tinh tế.
Vào mùa thu, con đường như được phủ thêm một lớp sơn vàng bởi những lá cây xà cừ. Đi dưới hàng cây, Ngọc Nhi ngắm nhìn những đôi bạn trẻ năm tay nhau cười đùa vui vẻ, những người bán hàng rong đi lại trên đường hay những cô gái trẻ dừng lại chụp ảnh.
Thưởng thức vẻ đẹp vào mùa thu nơi con đường xinh đẹp ấy khiến Ngọc Nhi vô cùng nhẹ nhõm. Đang ngồi ghi chép cảm nhận của mình như một thói quen thì bỗng chuông điện thoại của cô vang lên. Đưa tay vào túi lấy điện thoại ra xem thì thấy đây là một số lạ. Cô nghi hoặc bấm nút nghe máy.
Một giọng nói lanh lảnh cất lên: “Alo Ngọc Nhi à? Cậu là Ngọc Nhi đúng không? Tôi là Thanh Trà đây. Lâu rồi không gặp cậu, dạo này cậu có khoẻ không?”. Ngọc Nhi rất bất ngờ trước cuộc điện thoại của cô bạn cũ. Cô và Thanh Trà đã không liên lạc với nhau kể từ năm cấp ba. Thanh Trà là một cô gái mạnh mẽ, lạc quan và cũng là bạn thời thơ ấu của cô.
Thanh Trà luôn khiêu khích, xem thường sự yếu đuối của cô nhưng lại là một cô gái rất ấm áp. Năm tám tuổi, khi cả lũ bạn chạy đi vì hoảng sợ Thanh Trà là người duy nhất đi tìm người giúp đỡ. Chỉ là lúc tới nơi thì cô đã được anh cứu rồi mà thôi.
Hồi đó, cô luôn kể những tâm sự, buồn phiền của mình cho Thanh Trà nghe. Có thể nói, Thanh Trà là người bạn thân nhất của cô. Thế nhưng vào đầu năm cấp ba, Thanh Trà đã cùng bố mẹ chuyển nhà tới thành phố khác sống nên dần dần hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa.
Trà là một cô gái ấm áp và cũng có cái tôi rất cao, hay khiêu khích bạn bè xung quanh nên cũng không được mọi người yêu thích. Chỉ có cô mới hiểu Thanh Trà chỉ đơn thuần là một cô bé ngây thơ, nghịch ngợm mà thôi.
Ngọc Nhi dừng dòng hồi tưởng lại và vội vàng trả lời: “Ừ đúng rồi, là mình đây. Mình vẫn khoẻ, cậu thì sao?” Thanh Trà mỉm cười mà đáp: “Đương nhiên là khoẻ rồi, tôi khoẻ hơn con nhóc yếu đuối nhà cậu nhiều.”
Ngọc Nhi đã quen với kiểu trêu đùa của cô bạn nên cũng cười mà hỏi: “Thế cậu gọi cho mình có chuyện gì không? Mà sao cậu biết số của mình thế?”.
Thanh Trà bực bội nói: “Sao cậu đến Hội An lại không liên lạc cho tôi, tôi sống ở Hội An mà. Cậu không biết đâu, tin tức ở Hội An toàn bóng dáng cậu thôi, sự việc cậu bị đâm chấn động cả nước đó. Cậu thử hỏi xem sao tôi lại không biết cậu tới Hội An cơ chứ. Hỏi được số cậu cũng dễ thôi, tôi gọi cho Phong Minh hỏi là được dù sao tôi vẫn liên lạc với anh ấy.”
Phong Minh là anh hàng xóm bên cạnh nhà Ngọc Nhi. Anh học rất giỏi, thành đạt, là một giảng viên xuất sắc của trường Đại học Hà Nội. Anh ấy rất ưu tú và luôn được những cô gái xung quanh mến mộ trong đó phải kể tới Thanh Trà. Cô nàng đã theo đuổi Phong Minh suốt bao năm dù hai người ở hai thành phố khác nhau.
“Chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, mình không sao hết.” Ngọc Nhi hơi run lên vì nhớ lại sự việc đó. Thanh Trà cũng không biết bệnh tình của cô nên cứ luyên thuyên không ngừng về sự việc xung quanh. Nào là chuyện bị đâm đã xôn xao dư luận như nào, nào là người dân ở Hội An ra sao rồi lại đề cập tới những vấn đề về cuộc sống của cô ấy.
Ngọc Nhi chỉ yên lặng lắng nghe Thanh Trà nói chuyện, trong lòng thầm vui mừng vì sau bao năm xa cách mà hai người nói chuyện vẫn hợp nhau như vậy. Một người nói nhiều không dứt còn một người lắng nghe mãi không chán.
Nói chuyện một hồi Thanh Trà mới đề cập tới lý do gọi điện cho cô: “Ngọc Nhi này, dạo này tôi đang làm phóng viên vậy nên sắp tới tôi phải bay đến Mỹ làm phóng sự nhưng tôi phải chăm nom một cậu bé bốn tuổi. Nó là con trai của đồng nghiệp tôi nhưng vào năm ngoái chị ấy và chồng đã không may qua đời vì tai nạn giao thông, ông bà cậu bé bây giờ đang bận xử lý công việc bên nước ngoài nên cũng chưa thể về được ngay. Tôi rất thương cậu bé, nó rất ngoan, cũng rất nghe lời nên tôi đã nhận nuôi dưỡng nó đợi ông bà cậu bé trở về. Tuy nhiên sắp tới tôi không thể đem nó đi theo được nên cậu có thể giúp tôi chăm sóc cậu bé vài tháng được không? Tiền chăm sóc nó tôi sẽ chuyển cho cậu ngay. Cậu biết đấy, bố mẹ tôi không tiện trông cháu vì bệnh tuổi già, ông bà cũng đã lớn tuổi, tôi không biết nhờ ai thì chợt nhớ cậu đã tới Hội An nên đành nhờ cậu có được không?”.
Sau khi nghe mục đích cuộc gọi của Thanh Trà, Ngọc Nhi rất bất ngờ nhưng cũng tiếc nuối trả lời lại: “Mình về Hà Nội rồi.”
Thanh Trà thoáng dừng lại rồi cười nói: “Vậy à. Thế thì tôi đành nhờ người khác vậy.” Nghe ra giọng điệu buồn bã của cô bạn, Ngọc Nhi cũng thấy hơi có lỗi và đồng thời cũng thương xót cho cậu bé kia nên cũng đồng ý: “Nhưng mình có thể bay tới Hội An để giúp cậu, dù sao mình cũng rất thích thành phố ấy.”
Thanh Trà vui mừng nói cảm ơn và đặt vé máy bay giúp cô.
*****
Vài ngày sau, cô đã bay tới Hội An. Thành phố Hội An vẫn như vậy, vẫn đẹp đẽ và cổ kính, nó luôn tạo cho con người ta cảm giác thoải mái, thư giãn.
Ngọc Nhi kéo vali bắt xe đến địa chỉ Thanh Trà đã nói. Đó là một căn nhà hai tầng cũ được sơn màu vàng nhạt bên ngoài, cửa sổ được mở tung ra, bên trên tường được vẽ hình thù rất sinh động và đẹp mắt. Ngọc Nhi đứng trước cửa nhà bấm chuông, Thanh Trà nhanh nhẹn chạy tới trước cửa đón cô.
Thanh Trà là một cô gái thoạt nhìn rất năng động, cá tính. Dáng người cô cao, mái tóc dài ngang lưng được búi lên gọn gàng, cô mặc một chiếc áo thun rộng rãi và chiếc quần đùi ngắn nhìn trông rất giống một cô sinh viên trẻ tuổi.
“Cậu tới rồi à, vào nhà đi, để tôi xách vali giúp cậu”. Thanh Trà nhiệt tình kéo cô vào nhà. Trong nhà được thiết kế khác bên ngoài, tường được sơn màu trắng, bàn ghế đồ đạc được xếp gọn gàng, ngăn nắp. Căn nhà được chia ra thành hai gian, một là phòng bếp, một là phòng khách, tầng hai là hai phòng ngủ.
Bỗng nhiên một cậu bé chạy ra và ngước mắt lên nhìn Ngọc Nhi: “Cháu chào cô ạ.” Cậu bé ấy cười ngọt ngào nhìn cô. Nhìn cậu bé, Ngọc Nhi rất bất ngờ vì cô đã từng gặp cậu bé này rồi. Cậu bé ấy là Minh Tiến, là cậu nhóc đã tặng hoa cẩm chướng bằng sáp cho cô và nói cô cười sẽ xinh hơn nên đừng khóc.
“Cô ơi, dì cháu bảo có cô xinh đẹp sẽ tới chơi với cháu vài tháng, cháu không nghĩ người đó sẽ là cô.” Minh Tiến vui vẻ nói. Ngọc Nhi xoa đầu cậu bé mỉm cười: “Cháu đúng là một cậu nhóc hiểu chuyện còn dẻo miệng.”
Thanh Trà nhìn hai người mỗi người nói một câu mà không khỏi thắc mắc. Sau khi biết được mọi chuyện thì vui vẻ xoa đầu khen cậu bé ngoan.
Vì Thanh Trà phải ra máy bay luôn nên cũng không ở lại lâu, trò chuyện một hồi Thanh Trà cũng đem theo vali cùng dụng cụ chụp ảnh lên xe. Trước khi đi cô cũng không quên dặn dò Minh Tiến: “Con ở nhà nhớ phải ngoan và nghe lời cô xinh đẹp nhé, dì sẽ về sớm mua đồ chơi cho con.”
Minh Tiến gật đầu mỉm cười: “Dạ vâng ạ, con nhớ rồi.” Ngọc Nhi cũng nói theo: “Cậu yên tâm đi, mình rất thích trẻ con, đặc biệt là Minh Tiến.” Minh Tiến vui vẻ tiến lên hỏi Thanh Trà: “Dì ơi dì không cho con gọi dì là mẹ thì con có thể gọi cô xinh đẹp là mẹ được không ạ?” Thanh Trà mỉm cười liếc nhìn Ngọc Nhi: “Được thôi, dù sao cô xinh đẹp của con cũng không có người yêu.”
Trò chuyện xong cũng gần tới giờ lên máy bay nên Thanh Trà cũng xuất phát ra sân bay. Ngọc Nhi dắt tay Minh Tiến trở lại nhà. Minh Tiến dè dặt hỏi: “Cô ơi, dì con cho con gọi cô là mẹ rồi, vậy cô có cho con gọi như thế không cô?” Ngọc Nhi mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Đương nhiên rồi, mẹ rất vui khi được con gọi như vậy.”
Cô cũng hiểu lý do Thanh Trà không để cậu nhóc gọi mình là mẹ. Với một người kiêu ngạo như Thanh Trà còn đang theo đuổi anh chàng Phong Minh ưu tú kia nữa thì gọi mẹ sẽ khiến nhiều người hiểu lầm cô là mẹ đơn thân. Bởi vậy nên cô cũng giải thích cho Minh Tiến và Phong Minh hiểu luôn tránh hiểu lầm về sau. Cô cũng chỉ nuôi Minh Tiến trong thời gian ông bà cậu bé xong việc và về nước mà thôi.
*****
Mấy ngày sau, do thời tiết đã mát hơn, không còn nóng bức nữa nên Ngọc Nhi đã dẫn Minh Tiến ra ngoài chơi. Cô dự định sẽ cho cậu nhóc đi khu vui chơi gần nhà. Cậu bé đã rất vui vẻ chuẩn bị để được ra khỏi nhà.
Hôm nay, Ngọc Nhi mặc một bộ quần áo đơn giản, đi giày bệt để dễ vận động hơn, tóc búi cao trông rất năng động. Cô dắt Minh Tiến tới khu vui chơi gần nhà và dặn dò cậu bé chơi trong khu vực mà mình có thể theo dõi được còn cô thì ngồi viết cảm nhận và lấy cảm hứng sáng tác.
Minh Tiến vui vẻ chạy ra chơi cùng đám bạn của mình. Nhìn khung cảnh những đứa trẻ đùa nghịch, vui vẻ cười nói cô cũng thấy vui, tay bắt đầu đặt bút ghi chép.
“Bố Toàn ơi ra đây chơi với con này.” Xa xa một giọng nói non nớt đã vọng vào tai cô. Cô bất giác ngửng đầu lên và thấy một cậu nhóc đang vẫy tay về một hướng, miệng cười nói vui vẻ.
Nhìn theo hướng cậu nhóc vẫy cô sững người lại. Anh vẫn vậy, vẫn là đôi mắt trầm lặng mà ân cần ấy, vẫn là dáng vẻ cao ráo, cương trực ấy. Chỉ là hôm nay anh không còn mặc bộ cảnh sát đặc nhiệm nữa mà thay vào đó là một chiếc áo phông màu đen cùng chiếc quần thể thao rộng rãi. Anh mỉm cười nhìn cậu bé kia vẫy tay lại hô to: “Con cứ chơi đi, lát nữa bố sẽ ra chỗ con.” Nụ cười ấy nhẹ nhàng mang theo một chút yêu thương, nuông chiều.
Trái tim cô bắt đầu nhói lên từng đợt. Biết anh đã có gia đình nhưng không thể ngừng thích anh, biết anh không nhớ mình nhưng vẫn cố chấp hy vọng, biết mình chẳng là gì của anh nhưng vẫn dõi mắt theo anh. Cô thật thảm hại biết bao.
Thấy anh đang đi về phía mình, cô bất chợt căng thẳng và cố gắng cúi mặt xuống giả vờ ghi chép. Những tưởng anh sẽ đi qua cô nhưng tự nhiên dừng lại quay người quan sát cô thật lâu. Trái tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, đập liên tục không ngừng.
“Cô đã khoẻ hơn chưa?” Anh bỗng nhiên lên tiếng làm cô giật mình đưa mắt lên nhìn anh. Anh vẫn còn nhớ cô, vẫn còn biết cô là cô gái bị thương hôm ấy. Cô chăm chú nhìn anh mà không trả lời khiến anh tưởng cô vẫn còn rối loạn tâm lý. Anh tới gần cô và nhẹ giọng nói: “Này, cô có sao không.” Giọng nói anh trầm ấm, dễ nghe khiến cô bàng hoàng nhận ra mình đang nhìn anh chằm chằm.
Vội vàng cụp mắt xuống trả lời anh: “Tôi không sao.” Anh vẫn yên lặng đứng đó nhìn cô, đang định nói gì đó thì đột nhiên một giọng nói vang lên: “Mẹ ơi, chúng ta về thôi ạ.” Minh Tiến chạy tới bên cạnh Ngọc Nhi, cô ân cần đưa chai nước cho cậu bé uống. Cô đứng dậy chào hỏi qua loa rồi dắt Minh Tiến về nhà.
Ánh mắt anh vẫn dõi theo cô, nhìn cô dắt theo đứa bé đi trên con đường đá của công viên trông giống như một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Cô đã có con rồi sao?
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26