Chương 2: Là anh
Anh vẫn như vậy, vẫn nhẹ nhàng ân cần đưa tay đỡ lấy đứa trẻ và hôn lên cái má mũm mĩm của nó, vẫn cười dịu dàng nói chuyện cùng cô gái kia. Chỉ là sự dịu dàng, ân cần của anh không dành cho cô gái bị đuối nước hôm nào nữa. Người phụ nữ bên cạnh anh cười rất tươi và hạnh phúc. Hình ảnh một nhà ba người đập vào mắt cô. Chính vào thời khắc ấy, trái tim cô dường như nhói đau từng cơn.
“Cô ơi, cháu tặng cô bông hoa này. Cô xinh lắm nên cô đừng khóc cô nhé”. Giọng nói non nớt của một cậu bé vang lên bên tai cô. Lúc này cô mới chợt nhận ra mình đang bất giác rơi nước mắt.
Cô cúi xuống nhìn cậu bé kia bằng ánh mắt dịu dàng. Cô rất thích trẻ con bởi chúng rất ngây thơ và hồn nhiên. Ngọc Nhi lấy tay lau nước mắt và đưa tay ra cầm lấy bông hoa mà cậu bé đưa. Đó là một bông hoa cẩm chướng được làm bằng sáp trông rất tinh tế và đẹp mắt.
Cô biết hoa cẩm chướng đem trong mình ý nghĩa tượng trưng cho sự bình an. Ở một số nước trên thế giới loài hoa này còn thể hiện sự nhẹ nhàng, sâu sắc và bình dị. Đôi mắt cô cay cay, mỉm cười và xoa đầu thằng bé hỏi: “Cháu tên là gì? Bố mẹ cháu đâu?”.
Cậu bé ngây thơ nhìn cô đồng thời vui vẻ đáp lời: “May quá cô nín khóc rồi, bố mẹ cháu bảo khóc xấu lắm, không nên khóc tí nào. Nhưng mà bây giờ họ đã không còn ở bên cháu nữa rồi cô ạ. Dù vậy cháu vẫn vui lắm bởi vì họ đã đem cháu tới thế giới này, trao cho cháu sự sống. Cô ơi cháu phải đi rồi dì cháu còn đang tìm cháu. Cô nhớ giữ gìn sức khoẻ và đừng khóc cô nhé.” Cậu bé cười thật tươi và đoan chạy đi thì chợt nhớ ra điều gì đó mà quay đầu lại nói to: “Cháu tên là Minh Tiến ạ”.
Cô mỉm cười nhìn theo bóng cậu bé ngây thơ và lương thiện ấy. Cậu bé ấy thật đáng thương, cũng giống như những cô cậu bé ở trại tị nạn Châu Phi đều có số phận bất hạnh, ông trời thật bất công với các em.
Vẫy tay chào tạm biệt cậu bé cô không khóc nữa, cô biết anh còn không nhớ tới sự tồn tại của cô, biết chỉ là tự mình đa tình nhưng cũng không kìm lòng được mà thích anh. Cô ngẩng đầu lên dõi mắt ra chỗ anh đứng ban nãy, cô gái đã cùng anh đi vào trong ngôi nhà gần đó. Họ vui vẻ nói cười trò chuyện.
Ngọc Nhi quay mặt đi không nhìn nữa cô từ từ bước đi theo hướng ngược lại hoà mình vào dòng người đông đúc. Hội An thật đẹp, thật thơ mộng nhưng có lẽ đối với cô kỉ niệm đẹp nhất ở đây chỉ là cô đã gặp lại anh.
Cô đã gặp anh, gặp lại anh ở một nơi xa lạ, gặp anh khi anh đã có một mái ấm gia đình hạnh phúc. Chỉ trách cô không tìm anh sớm hơn, trách số phận không đưa anh tới gần cô hơn nữa. Đoạn tình cảm này của cô dành cho anh mãi mãi sẽ được chôn vùi tận nơi sâu thẳm nhất mà anh cũng sẽ không bao giờ biết có người cố chấp thầm thương anh bao năm qua.
*****
Một tháng sau
Cô đã ở Hội An một tháng nhưng chưa từng gặp lại anh kể từ lần đó. Có lẽ duyên phận giữa anh và cô chỉ dừng lại ở đây. Thế nhưng đối với cô mà nói như vậy đã quá đủ rồi. Cô cũng phải cảm ơn ông trời đã cho cô gặp lại anh, nhìn anh trở thành một cảnh sát ưu tú, nhìn anh tìm được hạnh phúc của riêng mình. Phải chăng điều nuối tiếc duy nhất chỉ là cô chưa thể nói tiếng cảm ơn với anh.
Hôm nay là ngày cuối cùng Ngọc Nhi ở lại Hội An, cô định ra siêu thị mua một chút đồ ăn làm bữa trưa ăn lót dạ để chiều chuẩn bị bay về Hà Nội.
Bước ra khỏi nhà, cô đi bộ dọc theo con đường hoa phía trước đến siêu thị. Hôm nay thời tiết rất đẹp, không khí trong lành, những làn gió nhẹ vương hơi nóng phả vào người cô, bầu trời trong xanh cùng với những đám mây trôi chùng chình. Hai bên đường có những hàng cây xanh rung rinh trong gió với những bông hoa đủ màu sắc. Con đường này giống như một bức tranh vậy, cô đã ở đây hơn một tháng và cảm nhận từng ngóc ngách ở Hội An. Nó có gì đó thơ mộng, lại có chút bâng khâng, lưu luyến.
Đến siêu thị ở cuối con đường, đây là một siêu thị bé gần khu nhà cô thuê. Hôm nay cô dự định sẽ làm món canh cá nấu chua vì cô đã dần nhớ hương vị của canh chua Hà Nội vào những ngày hè. Đứng trước gian hàng chọn cá đang phân vân không biết nên chọn loại nào thì bỗng một tiếng hét thất thanh vang lên: “Aaaaaaa cẩn thận!!”
Chưa kịp nắm bắt tình hình, diễn biến sau đó diễn ra rất nhanh khiến cô chỉ biết đứng đấy nhìn chằm chằm. Cô thấy một người đàn ông tóc dài trông hết sức luộm thuộm đang lao về phía mình. Người đàn ông đó có đôi mắt đen tăm tối đang nhìn về phía cô, đôi chân chạy thoăn thoắt tới, quần áo rách rưới. Ông ta như một gã điên lao thật nhanh như không kiểm soát được bản thân, điều quan trọng hơn là trong tay ông ta đang cầm một con dao sắc nhọn.
Con dao ấy sáng bóng phản chiếu ánh sáng của siêu thị loé lên khiến ai nhìn cũng khiếp sợ. Người đàn ông cầm con dao lao như bay về phía Ngọc Nhi. Lòng cô hoảng loạn không thôi, xung quanh toàn tiếng la hét chói tai, mọi người kinh hoàng nhìn về phía cô.
Mọi âm thanh vang lên khiến đầu óc cô ong ong, cô không nghĩ được gì cả chỉ đứng đó nhìn ông ta lao về phía mình. Nỗi sợ hãi bỗng bao chùm lên cả người cô. Cảnh tượng năm tám tuổi lại ùa về bủa vây lấy cô. Những cảm xúc sợ hãi cận kề cái chết nhất lại quay trở lại. Tay chân cô run rẩy không ngừng, mắt mở to nhìn kẻ điên ấy lao tới.
Năm ấy anh đã cứu cô vậy còn giờ thì sao, ai sẽ là người tới nắm lấy tay cô như anh đây?
Bỗng nhiên có giọng nói la lên: “Cảnh sát đây tất cả tránh sang một bên.” Mọi người lập tức nhường đường cho cảnh sát đi vào khống chế người đàn ông.
Thế nhưng không còn kịp nữa rồi. Không kịp nữa rồi. Tất cả người có mặt ở đó đều lặng thing, dòng máu nóng hổi tuôn ra trên sàn nhà sáng trắng trông rất gai mắt. Ngọc Nhi sửng sốt mở to mắt nhìn. Con dao sắc nhọn kia đã đâm vào bụng cô, cơn đau kịch liệt tấn công mạnh mẽ vào thân thể cô, bụng cô quặn thắt lại, cô như người vô hồn nhìn dòng máu chảy xuống liên tục rồi ngã khuỵu xuống đất.
Khi chuẩn bị mất đi ý thức, cô đã nghe thấy giọng nói của anh. Giọng nói ấy cương trực mà trầm lặng len lỏi vào tai cô. Cô bỗng nhớ lại khung cảnh nhiều năm về trước anh cũng nhẹ giọng an ủi cô, trấn an tinh thần cô: “Không sao rồi, lần sau chú ý nhé”. Ngọc Nhi không biết sau đó chuyện gì đã xảy ra cô chỉ biết trước khi mất đi ý thức cô nhìn thấy bóng dáng anh.
Anh mặc bộ đồ đặc nhiệm màu đen, mặc áo chống đạn và mặt anh bị một chiếc khăn đen đặc vụ che kín chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy, mạnh mẽ kia. Bấy giờ cô mới biết anh là một cảnh sát đặc nhiệm. Anh chạy thật nhanh dùng sức đá người đàn ông kia ra trong khi ông ta vẫn la hét quơ dao tứ phía.
Cuối cùng, cô dần mất đi ý thức, xung quanh không còn tiếng la hét nữa và cô cũng không còn biết sự việc xảy ra sau đó như nào. Cô nhìn anh và dần dần ngất lịm đi. Cô chỉ biết có một bóng người đã chạy tới bên cô và nâng cô lên.
Cô biết đó chính là anh…
*****
#Bản quyền thuộc: Maiimit26