Chương 59: Mưa Rào
– Gia Hằng phải làm sao bây giờ!
Cô lo lắng nhìn anh, thấy vậy anh liền trấn an.
– Đừng lo lắng, giờ chúng ta xuống núi trước đã nhé!
– Vâng.
Hai người cầm tay nhau vội vàng chạy qua từng lùm cây. Trên bầu trời bây giờ đã bắt đầu xuất hiện sấm xét. Từng tia lửa cứ thế sáng rực giữa không trung.
– Tách…Tách…Ràooo…!
Như được sắp đặt trước, những hạt mưa lớn thi nhau rơi xuống mảnh rừng già tạo lên những âm thanh sống động. Một số hạt bị lá cây chặn lại vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ rồi mới rơi xuống đất, một số hạt may mắn hơn khi xuyên qua được tán lá dày đặc kia thì ngay lập tức chuyển mình hoà vào lòng đất. Từng hạt từng hạt lã chã rơi làm cho hai con người đang lạc đường kia càng ngày càng vội vã.
Trong làn mưa, anh bất ngờ dừng lại rồi quay sang nhìn cô. Vẻ mặt vô cùng thương sót nói.
– Xin lỗi, em có lạnh lắm không?
Cô vội lắc đầu rồi mỉm cười trả lời.
– Không hề nha, em khỏe lắm anh đừng lo.
– Khoẻ lắm sao…
Anh vừa nói vừa cởi áo ngoài ra đội lên đầu cô.
– Anh không nghĩ thế đâu!
– Gì chứ…
Cô đang tính phản bác lại anh thì từ phía xa một tia sáng làm cô chú ý.
– Gia Hằng, ở kia có tia sáng kìa anh!
Anh vội nhìn theo phía cô chỉ, quả nhiên ở phía xa có một ngôi nhà.
– Đúng rồi, chắc là nhà của người dân ở đâu.
Nói rồi hai người cùng nhìn nhau một cái rồi vội vàng bước đi.
Mất tầm năm phút là cả hai đã tới nơi, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ đây là một ngôi nhà cổ, từ phần cột trụ cho tới mái nhà đều được làm bằng gỗ rất đơn sơ. Anh bước lên mái hiên nhỏ, rồi chậm rãi gõ cửa.
– Cho hỏi có ai ở đây không?
– Ai vậy?
Một giọng nói khàn khàn vang lên làm cả hai đều giật mình, cô vội vàng đứng sát vào anh, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
– Chúng tôi lên núi ngắm cảnh vô tình bị dính mưa, có thể cho chúng tôi ở nhờ một lát được không ạ?
– Là vậy sao!
Sau câu trả lời đó thì cánh cửa cũng được mở ra, xuất hiện ngay sau là một bà lão với khuân mặt vô cùng phúc hậu.
– Thời tiết dạo này thất thường lắm, mọi người đi chơi cũng phải cẩn thận chút. Được rồi, hai người mau vào đi. Bên ngoài lạnh lắm đấy.
– Vâng cảm ơn bà.
Cả hai cùng vào trong, khác với vẻ cũ kĩ bên ngoài bên trong căn nhà được bài trí rất gọn gàng. Có một bộ ghế nhỏ đặt bên cạnh lò sưởi và cả một chú chó béo ục ịch đang say giấc nồng nữa.
– Hai người ngồi xuống đi, để ta đi pha ít trà gừng nhé. Mưa trên đảo lạnh lắm, không cẩn thận là bị cảm lạnh như chơi.
– Vâng cảm ơn bà.
Bà lão quay đi để lại hai người ở đó, cô ngồi xuống bên cạnh lò sưởi rồi kéo anh lại gần ân cần nói.
– Gia Hằng, tay anh lạnh quá.
– Không sao, may mà tìm được chỗ này nếu không chẳng may em bị ốm anh sẽ áy náy chết mất!
Anh ngồi xuống dụi đầu vào vai cô nũng nịu nói thêm.
– Người em cũng lạnh quá nè.
– Hai người đỡ lạnh lơn chưa, uống chút trà cho nóng người nhé!
Nói rồi bà lão đưa cho mỗi người một cốc trà lớn vẫn đang tỏa khói. Cầm cốc trà trong tay cô khẽ nghiêng đầu hỏi.
– Bà ơi, bà ở đây một mình sao?
– Không, ta ở với gia đình con trai. Đây là nhà cũ của ta, lâu lâu ta sẽ về đây ở vài hôm còn lại thì đều ở giưới thị trấn. Từ ngày khu vực này được cải tạo thành khu du lịch thì mọi người cũng chuyển đi hết rồi.
– Vâng.
– À phải rồi, khả năng là trời sẽ còn mưa nặng hạt đó vậy lên tốt nhất là tối nay cả hai ngủ tại đây đi. Sáng mai ta cũng xuống núi, tiện sẽ đưa hai người xuống luôn.
– Như vậy có làm phiền bà quá không ạ?
– Không đâu, chỉ 200 đồng một đêm thôi lên không có gì là phiền cả!
– A… Vâng!
Câu nói này của bà lão thực sự làm cô bất ngờ, trực tiếp đơ luôn tại chỗ không biết nói gì nữa. Nhìn cô như vậy anh lại không nhịn được mà lặng lẽ quay đi lén cười một mình.
Sau một hồi vui vẻ cuối cùng anh cũng lấy lại thần thái, hắng giọng một cái rồi nhẹ nhàng nói.
– Vậy bữa tối nay phiền bà bé, hết bao nhiêu sáng mai cháu sẽ gửi một thể ạ.
– Được, không thành vấn đề!
Bà lão vui vẻ nhìn cả hai rồi như chợt nhớ ra điều gì đó bà liền nói.
– Phải rồi, ở trên gác có hai phòng trống. Hai người ở phòng nào cũng được nhé. Mà chắc cả hai là vợ chồng nhỉ vậy thì ở phòng lớn phía đông đi. Giường bên đó rộng hơn và cũng thoải mái hơn nữa.
– Vâng.
– Vậy ta đi chuẩn bị bữa tối, hai người nghỉ ngơi đi nhé.
Nói rồi bà lão nhanh chóng vào bếp để lại hai người vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau.
– Gia Hằng, anh có thấy có chút kì lạ không?
– Không đâu, em đừng lo. Người ở trên đảo này đều được quản lí rất tốt không sợ có kẻ xấu ở đây đâu.
– Um…
– Hai chúng ta lên phòng bên trên xem qua chút nhé!
– Vâng.