Chương 59: Là vợ tôi, thượng tướng phu nhân
- Trang Chủ
- Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát - Chu Dạ Quân (full)
- Chương 59: Là vợ tôi, thượng tướng phu nhân
Hiên Di nghe xong cũng bật cười bất lực, giờ phút thế này mà anh có thể nói ra lời ấy, đúng là ngông cuồng.
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
– Nếu đã đưa thuốc xong rồi còn không mau ra ngoài.
Thời gian gấp gáp, hai người vội lên kế hoạch bỏ trốn, sau đó Hiên Di đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, nặn một khuôn mặt hốt hoảng rồi mở cửa:
– Thôi chết rồi, thượng tướng có vẻ không ổn, vừa uống thuốc xong đã ngất đi. Tôi… tôi không biết phải làm gì cả…
Tên lính canh nhìn cô nghi ngờ rồi đi vào trong.
Chu Dạ Quân nhắm mắt, dáng vẻ tiều tụy nhưng vẫn anh tuấn.
Tên lính lại gần anh, thử đưa tay lên mũi anh xem xét tình hình, xác nhận anh vẫn còn thở thì quay lại.
– Để tôi gọi ng… hự!
Tên lính sau khi bị đánh ngất được mặc lại bộ đồ trên người Dạ Quân, còn anh mặc đồ của tên lính để đi ra ngoài.
Suốt dọc đường dẫn đến căn hầm có rất nhiều camera, hai người phải thật cẩn thận đến từng cử chỉ để không bị nghi ngờ.
Ra ngoài cửa hầm, họ đoàn tụ với bốn thuộc hạ còn lại, những tưởng Chu Dạ Quân cũng sẽ về cùng họ ngay lập tức nhưng anh lại lên một kế hoạch khác.
– Nếu ta về ngay thì quốc vương Tilera sẽ nổi giận, chỉ bằng ở lại nói rõ cho ông ấy.
– Người ta đã giam cầm anh như vậy, còn nghĩ đến chuyện được thả ư?
Anh chăm chú nhìn Hiên Di làm mặt cô hơi đỏ:
– Có gì dính trên mặt em à?
Anh lắc đầu, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô có chút buồn cười:
– Em sợ tôi ở lại đây kết hôn cùng công chúa phải không?
– Đ… đâu có, chỉ giỏi suy diễn.
Anh biết cô có cái tật khi chột dạ sẽ nói lắp, liền bật cười thành tiếng:
– Vậy thì so với một người như em thì lấy công chúa của một nước cũng không quá tệ.
Hiên Di túm cổ áo anh, gằn giọng nói:
– Anh dám!
– Được được, tôi không dám, không dám.
Thuộc hạ của Dạ Quân phải đứng nhịn cười đến đỏ bừng cả mặt. Thượng tướng của họ trước mặt mọi người oai nghiêm, uy vũ bao nhiêu bây giờ lại biết trêu ghẹo nữ nhân, còn hạ mình trước một người phụ nữ.
Nói đi cũng phải nói lại, thượng tướng phu nhân quả thực có chí khí không đùa được.
Từ xa có âm thanh vọng lại:
– Chia ra đi tìm, không để thượng tướng cùng đồng bọn trốn thoát.
Bọn họ phải tìm một chỗ trú ẩn tạm thời không để bị bắt.
Trong cung điện hoàng gia Tilera.
Trưởng công chúa Maximesee khóc nức nở, ngồi cạnh quốc vương trách móc:
– Từ đầu cha không cho họ vào đây thì anh ấy không thể bỏ trốn được rồi huhu, bắt đền cha tìm chồng cho con.
Trưởng công chúa năm nay cũng chỉ mới 20 tuổi nhưng vẫn toát nên một vẻ đẹp kiều diễm trưởng thành. Tuy nhiên vì từ nhỏ đã được bao bọc kĩ lưỡng, nên chưa gặp được một chàng trai nào anh tuấn xuất chúng như Chu Dạ Quân. Vì thế cô ấy vừa gặp đã nhất quyết phải chọn anh làm hôn phu.
Quốc vương cũng chiều lòng mà dùng mọi cách để anh trở thành con rể. Cũng xem như một cuộc liên hôn có ích giữa hai nước. Huống hồ anh tài giỏi như vậy, quốc vương tất nhiên rất hài lòng.
Ông cũng sốt ruột:
– Bọn họ không thể bỏ trốn được đâu, cha đã cho người phong tỏa khắp thành phố rồi. Chu Dạ Quân sẽ là của con, đừng khóc, đừng khóc nữa.
Trưởng công chúa Maximesee vẫn không cầm được nước mắt, tranh thủ thưa chuyện với cha:
– Cha à, anh ấy không thích con, con xấu xí lắm à?
– Ai dám chê con ta xấu xí? Con không nghe người ta nói con là mĩ nhân ngàn năm có một à? Có lẽ thượng tướng chưa từng tiếp xúc với nữ nhân nên không biết cách bày tỏ, kết hôn rồi sẽ khác, lúc đấy con là vợ của hắn kia mà.
Vừa dứt câu, Chu Dạ Quân đột nhiên xuất hiện sau cột trụ to lớn trong cung điện, anh nắm tay Hiên Di đi ra cùng mình, tuyên bố dõng dạc:
– Quốc vương Tilera kính mến, xin lỗi vì đã không nói với ngài ngay từ đầu, người sánh vai cùng tôi đây chính là vợ tôi, thượng tướng phu nhân.
Hai cha con quốc vương không tin vào mắt mình, đây chẳng phải là một nam nhân ư?
– Thượng tướng đại nhân đừng gạt em, vị đó rõ ràng là nam nhân mà.
Hiên Di đói mặt với hai người chức cao vọng trọng cũng hơi run sợ, bàn tay nắm chặt lấy tay anh, tay khác đặt lên ngực cúi đầu chào:
– Tôi là Khổng Hiên Di, là vợ hợp pháp của thượng tướng, chúng tôi cũng đã có con cùng với nhau.
Chỉ khi cô cất giọng nói thì họ mới tin cô là phụ nữ.
Trưởng công chúa bối rối, lắc lắc tay cha mình:
– Cha, chuyện này là sao?
Quốc vương trầm ngâm quan sát một lúc, sau đó liền bày ra nét mặt niềm nở:
– Chết thật, mấy ngày qua có mạo phạm đến thượng tướng cũng xin ngài thứ lỗi, tôi không biết ngài đã có vợ rồi.
Tất nhiên bây giời họ không có gì để chứng minh quan hệ, nhưng quốc vương cũng là người thấu tình đạt lý, vừa nhìn đã biết hai người không nói dối.
– Cha, vậy thì cho con làm vợ hai của anh ấy cũng được.
– Không được, đường đường là một trưởng công chúa, không thể nào làm vợ lẽ được.
Thấy công chúa vẫn có vẻ tiếc nuối quốc vương liền cho người đưa cô ấy đi nghỉ.
– Thượng tướng xin thứ lỗi, tôi cũng không mong muốn chuyện này xảy ra, chỉ bằng tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi xem như xin lỗi ngài.
Ông ta cũng là người khôn khéo, không dại gì muốn tình hữu nghị giữa hai nước đi xuống.
Chu Dạ Quân lịch sự từ chối:
– Con trai ở nhà lâu ngày không gặp cha, e rằng ý tốt của ngài tôi không thể nhận. Chuyện này chúng ta nên kết thúc từ đây, mảnh đất này có lẽ không có duyên với tôi. Chào ngài.