Chương 46: Đội trưởng, còn một cách khác để xác định nghi phạm mà
- Trang Chủ
- Vạn Vật Lưu Vết - Hán Bảo Niên Cao
- Chương 46: Đội trưởng, còn một cách khác để xác định nghi phạm mà
Edit: Cá trê
__________
“Cái gì? Cậu nói không phải?” Giọng Tra Thanh đầy hoài nghi, anh phát điên vò đầu, hận không thể bứt tóc mình ra.
“Thực sự không phải.” Đường Thiệu Nguyên vô cùng bất đắc dĩ dưới cái nhìn chết chóc của anh, vội vã vỗ phẳng lại vạt áo blouse trắng bị nắm nhăn, “Thứ nhất, DNA trên tàn thuốc cho thấy người hút không có quan hệ huyết thống với con trai của Thịnh Văn Hạo, thứ hai, DNA trên tàn thuốc không trùng khớp với DNA trong cơ sở dữ liệu.”
“Đội trưởng Tra, bình tĩnh nào.” Lộ Tranh thấy điệu bộ hận không thể nắm chặt cổ áo Đường Thiệu Nguyên bèn khuyên nhủ, “Một khi đã vậy thì âu cũng không phải chuyện xấu. Hiện giờ trước mắt chúng ta có thể có hai trường hợp, một, Thịnh Văn Hạo hợp tác với người khác gây án hoặc thuê người giết người. Thế nhưng tình huống này đã bị dòng tiền trong ngân hàng của hắn phủ định, huống hồ nếu thuê người gây án thì hắn hoàn toàn có thể tự tạo bằng chứng ngoại phạm chứ không cần lẩn trốn. Rất có thể chính bản thân Thịnh Văn Hạo cũng lành ít dữ nhiều.”
Lời này tựa như chậu nước lạnh dội vào đội trưởng Tra Thanh, anh hít một hơi thật sâu, vài giây sau bình tĩnh lại, vừa gọi điều tra viên bên cạnh đến dặn dò hai câu vừa đốt điếu thuốc, cau mày hút một ngụm: “Người như Thịnh Văn Hạo sao lại không có tiền án được chứ?”
Đội trưởng Tra nói có lý, từ góc độ tâm lý học mà nói thì “dưỡng thành” hung thủ cần có thời gian, ngoại trừ một số tội phạm tàn bạo hung ác thì đa số hung thủ trước khi phạm trọng tội đều có một vài dấu hiệu nhất định như trộm cắp vặt, ngược đãi chó mèo hoặc là dạng phạm tội khác với hình phạt nhẹ hơn một chút, quả thực rất không hợp lẽ thường nếu thực hiện giết người hàng loạt một cách khéo léo thuần thục như vậy chỉ trong lần đầu.
Nhìn đội trưởng Tra thở ra hơi khói, Lộ Tranh đột nhiên loé lên ý tưởng.
“Đội trưởng, còn một cách khác để xác định nghi phạm mà! Chúng ta có thể lợi dụng camera giám sát ở lối vào con hẻm!”
**
Nguỵ Hùng Phong vừa mới từ bên ngoài trở về, nhịp thở còn chưa kịp lấy lại đã bị Lộ Tranh kéo tới phòng phân tích dữ liệu.
“A! Tổ trưởng! Từ từ, để em uống miếng nước đã ____” Nguỵ Hùng Phong luống cuống uống hơn nửa bình nước, lau miệng rồi mở máy tính hỏi: “Sao lại thế này? Tra gì ạ?”
“Tìm nghi phạm, khoanh tròn tất cả những người khả nghi.” Giọng điệu Lộ Tranh nhẹ nhàng xen lẫn kích động, “Dùng camera theo dõi trong hẻm nhỏ kia……”
“Hở?!” Lời chưa dứt Nguỵ Hùng Phong đã dùng vẻ mặt “buồn cười” xoay qua: “Tổ trưởng, anh có biết khoảng thời gian xảy ra vụ án con hẻm kia có bao nhiêu người qua lại không?”
“Kiên nhẫn nào, nghe tôi nói hết đã.” Lộ Tranh vỗ vỗ đầu Nguỵ Hùng Phong: “Vừa nãy tôi cùng Thiệu Nguyên dẫn theo điều tra viên đi làm thí nghiệm, từ hẻm nhỏ đi vào toà nhà hiện trường nơi hung thủ phục kích cần 15 đến 17 phút, căn cứ vào chiều dài điếu thuốc thì sẽ mất từ 5 đến 7 phút để hút hết một điếu thuốc, có tổng cộng sáu điếu thuốc, dưới tình huống bình thường, sau khi bắn xong hung thủ sẽ nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bằng cách này chúng ta có thể kiểm tra ngược lại video giám sát ở thời điểm gây án, sàng lọc tất cả các nghi phạm có đặc điểm dấu chân phù hợp trong video, sau đó điều tra từng người một xem ai không có bằng chứng ngoại phạm.”
Nguỵ Hùng Phong nghe xong liền tấm tắc tâng bốc, lộ ra vẻ mặt sùng bái: “Hay, thật sự rất giỏi.” (~ Nghĩa khác: Cao, thật sự rất cao)
“Biết cậu lùn rồi, nhanh làm việc đi.” Đường Thiệu Nguyên không biết đã đi vào phòng từ lúc nào, Nguỵ Hùng Phong vừa dứt lời cậu đã nói lại.
Nguỵ Hùng Phong vừa nghe xong liền bùng nổ, thế nhưng tay Lộ Tranh đang để trên vai khiến cậu không dám lỗ mãng, đành phải lầm bầm, uỷ khuất xoay người sang chỗ khác tính thời gian theo dõi.
Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm than thở.
Kề sát vào là có thể nghe thấy nào là “Đồ nịnh nọt”, “Không lo làm việc đàng hoàng”, “Cướp công việc của ông nội mi” các thứ.
Tuy rằng miệng thì oán thầm nhưng tay Nguỵ Hùng Phong không hề nhàn rỗi, rất nhanh đã lấy ra được đoạn video dài khoảng mười phút, hoàn tất xử lý chất lượng hình ảnh, vị trí của camera này rất tốt, nó đối diện với lối ra vào con hẻm nhỏ.
“OK, nghi phạm có lẽ chính là một trong những người xuất hiện trong camera này trong vòng mười phút tiếp theo.” Cậu vênh váo nói.
“Tuyệt, phóng to lên màn hình lớn, tốc độ chậm lại gấp đôi, chúng ta cùng nhau tìm.” Lộ Tranh phân phó xong liền híp mắt lại nhìn từ góc bên trái màn hình.
Khoảng thời gian này cao điểm tan tầm, trong video xuất hiện rất nhiều người lui tới trên đường, nhìn qua ai cũng khá thả lỏng, tạm thời…… không có người nhân viên nào có hành vi đặc biệt khả nghi.
Mấy người Lộ Tranh không dám thả lỏng, vừa thấy người đàn ông nào dáng người không cao, thể trọng trung bình sẽ tạm dừng để cẩn thận kiểm tra trong hồ sơ đăng ký.
Video dài mười phút rất nhất đã sắp kết thúc.
Ngay lúc này, lực chú ý của Lộ Tranh nhanh chóng bị một bóng người hấp dẫn.
Đó là một người đàn ông quần áo bình thường, lưng đeo túi, trên đầu đội mũ lưỡi trai thường thấy của khách du lịch, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, thời điểm đi đường thường nhìn xung quanh, tạo nên hành động tương phản rõ ràng với dòng người đi đường vội vã chung quanh.
Tuyệt hơn nữa chính là chân trái người này có dấu hiệu khập khiễng không rõ ràng.
“Đại Hùng……”
“Đại Hùng……”
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, Lộ Tranh quay đầu nhìn, quả nhiên là Đường Thiệu Nguyên, anh nhịn không được nhìn cậu nhiều thêm, đồng thời lộ ra nụ cười sáng tỏ.
**
Bởi vì nghi phạm rất có khả năng mang theo súng nên nhóm cảnh sát trước khi xuất phát đến nhà nghi phạm đều mang theo khẩu 64 của mình. Căn cứ vào quan niệm càng nhiều người càng mạnh, Lộ Tranh, Nguỵ Hùng Phong, Cảnh Chí Trung cùng một vài cảnh sát kỹ thuật đã vượt qua bài kiểm tra thiện xạ từ tỉnh đến cũng ra trận hỗ trợ.
Để lại một mình Đường Thiệu Nguyên buồn bã ngồi xổm canh giữ thị cục.
“Thiệu Nguyên, cậu không đi cũng tốt mà, dù sao nghi phạm có súng còn cậu thì lại không được trang bị súng.” Lộ Tranh an ủi nói, “Không tức giận nha, sở trường cậu không ở chỗ này, cậu nhìn những kỹ thuật viên khác của thị cục xem, pháp y Vương, pháp y Chung cũng không đi mà.”
Đường Thiệu Nguyên:…… Tức ghê! Trở về phải đi phòng bắn tập luyện mới được!
“Người tình nghi tên Khổng Bình, 44 tuổi, độc thân, là thủ kho của một công ty quản lý tài sản, từng bị tai nạn xe khi còn trẻ khiến chân trái có tật, nhà ở số 21 đường Hoà Bình. Theo lời khai của đồng nghiệp thì người này bình thường trầm tính ít nói, không thường nói chuyện với người xung quanh, chỉ thích về quân sự gì đó, mỗi ngày đều mang theo bao lô phỏng chế quân dụng, tay nghề rất tinh xảo, am hiểu lắp ráp những đồ vật nhỏ.”
Tra Thanh đứng trước cánh cửa số nhà 21 đường Hoà Bình, dùng giọng mũi nói với Lộ Tranh.
Lộ Tranh hiểu rõ gật đầu, hồ sơ của người này quả thật có chỗ tương đồng với hung thủ mà thị cục đã khắc hoạ.
Khổng Bình sống trong một khu nhỏ trong thành phố, có lẽ bởi vì giá nhà đất ở đây khá tiện nghi nên khu này có không ít tiểu viện, số 21 đường Hoà Bình chính là một tiểu viện như vậy, căn cứ vào thông tin cảnh sát nắm giữ thì Khổng Bình là người duy nhất sống trong tiểu viện này.
Bởi vì tận lực giảm bớt khả năng phần tử phạm tội cá chết lưới rách, Tra Thanh đã nhanh chóng bố trí cảnh lực xung quanh khu căn nhà, sau khi hoàn thành tất cả, Tra Thanh ho nhẹ một tiếng, tay phải cầm chặt súng cẩn thận gõ cửa tiểu viện.
“Khổng Bình có nhà không?” Anh cao giọng hỏi.
Trong nhà là một mảng yên tĩnh.
Thế nhưng theo lời hàng xóm thì lúc này Khổng Bình hẳn phải đang ở nhà.
Tra Thanh híp mắt, lại gõ cửa lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời, anh hơi nâng cằm, ra hiệu cho một cảnh sát khoẻ mạnh đạp vào cửa nhà.
“Ầm____!”
Rầm một tiếng, cửa căn nhà cũ ngã xuống, giữa sân có một người đàn ông trung niên mặc áo thun trắng quần đùi đang đứng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cánh cửa bị đạp đổ, theo bản năng xoay người chạy trốn.
Có vấn đề!
Mày Lộ Tranh nhíu lại, nhấc chân đi về phía hắn, quát lớn: “Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”
Người đàn ông trung niên nghe vậy càng bước nhanh hơn, nhưng chân trái hắn vốn không được linh hoạt thì sao có thể là đối thủ của cảnh sát đã qua huấn luyện, Lộ Tranh thấy trên người hắn không có chỗ giấu vũ khí bèn xông lên không chút do dự, vài cảnh sát hợp sức quật hắn ngã xuống đất.
“Không phải tôi! Tôi không làm!” Người đàn ông trung niên dường như rất sợ hãi, hoảng hốt kêu to.
“Vậy anh chạy làm gì!” Đội trưởng Tra Thanh là một trong số những người xông lên khống chế hắn sớm nhất, dáng người anh tuy nhỏ gầy nhưng sức mạnh bên trong thật khiến người khác bất ngờ.
Người đàn ông vẫn còn phí công vùng vẫy, cả người vặn vẹo dán trên đất, thấy hắn thật sự không chịu nghe theo, nhóm cảnh sát bất đắc dĩ đành phải còng tay hắn lại.
Nhóm Lộ Tranh bên này giải Khổng Bình về Cục Cảnh sát, bên kia vài điều tra viên ở lại điều tra nhà Khổng Bình, muốn tìm cho ra khẩu súng tự chế 7,62mm cùng với đạn bắn.
**
“Khổng Bình, anh biết vì sao chúng tôi đưa anh về Cục Cảnh sát không?” Cảnh Chí Trung chầm chậm hỏi.
Khổng Bình bị còng tay ngồi trên ghế trầm mặc không nói gì, vẻ mặt đầy hoảng loạn.
“Nhận ra những thứ này không?” Tra Thanh thấy thế thì cầm một cái hộp nhỏ để lên bàn, mở nắp ra, bên trong lộ ra vô số ống kim loại nhỏ được nối với mấy sợi dây.
Mắt Khổng Bình lập tức rối loạn, mồ hôi tuôn như mưa sau gáy.
“Mẹ kiếp, nhiều kíp nổ vậy à, tên này định cho nổ gì vậy? Nổ mỏ à?” Nguỵ Hùng Phong đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, xuyên qua cửa sổ quan sát, vừa ăn dưa vừa lẩm bẩm.
“Nguỵ Đại Hùng, làm phiền cậu giúp tôi vào đó gọi đội trưởng Tra Thanh với.”
Sau lưng bất thình lình phát ra tiếng nói doạ cậu sợ chết khiếp, xoay đầu lại nhìn thì thấy Đường Thiệu Nguyên bày ra gương mặt lạnh tanh, tâm cậu liền khó chịu: “Cậu cũng không phải anh Lộ, cậu bảo tui đi tui liền đi, vậy thì chẳng phải mất mặt quá sao.”
Đường Thiệu Nguyên nhìn cậu đầy ẩn ý, lạnh lùng “À” một tiếng rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn.
Nguỵ Hùng Phong:…… Tức gần chết!
Rất nhanh, đội trưởng Tra Thanh đã ra ngoài cùng với Đường Thiệu Nguyên: “Pháp ý Đường, sao thế?”
Vẻ mặt Đường Thiệu Nguyên vô cùng nghiêm túc đưa bản báo cáo ra trước mặt anh: “Khổng Bình này e rằng không phải là hung thủ____”
Hai mắt Nguỵ Hùng Phong mở to đầy khó hiểu.
Đường Thiệu Nguyên nhìn sắc mặt tái mét của đội trưởng Tra, bổ sung thêm nửa câu còn lại: “____ DNA không trùng khớp.”
Tra Thanh còn chưa kịp chửi má nó thì bên này lại xuất hiện thêm một âm thanh trong trẻo.
“Thiệu Nguyên nói đúng đấy, tôi vừa đối chiếu dấu chân của Khổng Bình, tuy rằng đều là số 41 nhưng cách dùng lực không phù hợp với dấu giày giảm tầng lưu lại ở hiện trường.”
Người nói chính là Lộ Tranh đang vội vã đi tới, trong tay anh cầm theo hai tấm ảnh chụp.
== Hết chương 46 ==