Chương 18: Tai
10/9 – 2 chương luôn nha
————————————————
Mưa xuân bắt đầu rơi xuống từ bầu trời.
Ông lão không mang theo ô.
Lộc Dư An từ trong cặp sách lấy ra một chiếc ô, trời xuân lạnh lẽo, sức khỏe của ông lão nhìn không được tốt, chiếc ô hơi nghiêng về phía ông lão, để cho cơn mưa xuân nhẹ rơi vào bên hông, làm ướt áo cậu của cậu.
Cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen chạy về hướng này.
“Ông ngọai.” Mạc Nhân Tuyết bước xuống xe, xuyên qua cơn mưa phùn đi về phía bên này. Cơn mưa phùn làm ướt bộ vest của anh, ánh mắt rơi vào một ông lão và một thanh niên đang cầm ô, cuối cùng dừng lại ở trên cơ thể Lộc Dư An, tên cậu được gọi lên: “Lộc Dư An.”
“Ừm? Nhân Tuyết, con biết Dư An sao?” Ông lão nhìn qua nhìn lại hai người, nghi hoặc hỏi.
“Vâng, Dư An là con trai của bạn của chú Dương, con thứ hai nhà họ Lộc.” Mạc Nhân Tuyết nhẹ nhàng giải thích, nhưng khi nói đến Dư An có chút dừng lại.
Nghe thấy từ “Ông ngoại”, Lộc Dư An nhận ra ông lão bên cạnh chính là Nhan lão.
Cậu thực sự đã nhìn thấy được Nhan lão.
Không quá lời khi nói rằng Nhan lão là niềm tin trung tâm tín ngưỡng của mọi họa sĩ.
Mạc Nhân Tuyết tâm trạng không tốt, vẻ mặt hiếm khi vui vẻ, cũng không truy cứu ông ngoại từ bệnh viện riêng đến Nam Thành, chỉ nói: “Cháu đã hẹn ông đến bệnh viện này chạy thận. Các bác sĩ điều trị của bệnh viện hai bên đã được bàn giao, chú Tống sẽ cùng ông đến bệnh viện.”
Tuy nhiên, Nhan lão lại tỏ ra không tình nguyện: “Hàng ngày chạy thận, thỉnh thoảng không đi thì có sao đâu?”
Lộc Dư An lúc này mới chú ý tới, trên cổ tay trái Nhan lão vẫn còn đeo một chiếc vòng tay, đây là dấu hiệu của việc nhập viện, kiếp trước cậu cũng từng đeo một chiếc.
Nhan lão thực sự đã chạy ra khỏi bệnh viện.
Nhan lão thở dài và nói: “Hiếm khi ta có thể trò chuyện vui vẻ như vậy với ai đó.”
Giống như gặp lại một người bạn cũ sau một thời gian dài xa cách, sự hiểu biết về hội họa của họ luôn đạt đến cùng một mục tiêu thông qua những con đường khác nhau, ông luôn cảm thấy mình nhìn thấy một cái bóng mơ hồ trong Dư An, ông vẫn chưa nhận ra cái bóng này là ai, ông đã không hỏi sư phụ Dư An là ai.
Tuy nhiên, Mạc Nhân Tuyết thái độ kiên quyết.
Chiếc ô tô màu đen từ từ tiến tới chỗ hai người.
Nhan lão hiển nhiên phản đối việc chạy thận, không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: “Vậy để lão Tống đưa Dư An về nhà trước, sau đó ta sẽ cùng cháu đến bệnh viện, trời mưa, khu vực này xa xôi nên không thuận tiện cho Dư An về nhà.”
“Không, ông phải đến bệnh viện ngay.” Mạc Nhân Tuyết nhìn Lộc Dư An, dừng lại một chút rồi nói: “Cháu sẽ đưa Dư An về nhà.”
Lộc Dư An vừa định từ chối. Cậu không phải là một đứa trẻ và không cần phải đưa về nhà.
Mạc Nhân Tuyết đã giúp Nhan lão lên xe, khi cửa đóng lại, tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy qua kính xe chỉ là khuôn mặt bất lực của Nhan lão.
Vì vậy, Lộc Dư An và Mạc Nhân Tuyết đã ở cùng một chiếc ô.
Lộc Dư An mím môi nói: “Tôi có thể tự mình về.” Mạc Nhân Tuyết không phải là người dễ gần, đôi mày nghiêm nghị hiếm khi lộ ra biểu cảm, điều này luôn mang đến cho người ta cảm giác xa cách.
Lần gần đây nhất giữa họ có lẽ là lời cảm ơn đó.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết lại lắc đầu và nói: “Tôi đã đáp ứng với ông ngoại.”
Anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn chiếc ô trong tay Lộc Dư An, nói: “Tôi không cần em chiếu cố.”
Dường như mỗi lần nhìn thấy thiếu niên, chiếc ô của cậu bé dường như luôn nghiêng về phía đối phương. Cho dù đó là một chú chó con sắp chết hay một ông già 80 tuổi.
Cậu dường như đã quen với việc quan tâm đến mọi người xung quanh, ngay cả khi cậu xem nhẹ chính mình.
Mạc Nhân Tuyết không biết từ khi nào chính mình chú ý đến thiếu niên như vậy.
Lộc Dư An nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện chiếc ô của mình vẫn tựa ở bên kia, cậu đã quen rồi, mỗi lần cần cầm ô, hầu như đều có người cần cậu chăm sóc.
Mà việc bảo vệ người khác đã khắc sâu vào xương máu của cậu.
Tuy nhiên, Mạc Nhân Tuyết là không cần thiết.
Lộc Dư An muốn giải thích chỉ là mình quên mất, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể duỗi thẳng ô, hạt mưa rơi trên người cậu cuối cùng cũng nhỏ đi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, một đôi tay đột nhiên nắm lấy cột kim loại màu vàng kim của chiếc ô, những đầu ngón tay ấm áp dường như mơ hồ lướt qua ngón tay của Lộc Dư An, chỉ để lại hơi nóng còn sót lại.
Lộc Dư An ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết nhẹ nhàng cầm ô, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ làm.”
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên trên.
Lộc Dư An nhận ra rằng chiều cao vừa rồi có vẻ hơi lùn đối với Mạc Nhân Tuyết.
Bởi vì cùng ngồi dưới một chiếc ô nên họ rất gần nhau, mùi bạch dương thoang thoảng bao quanh họ, Mạc Nhân Tuyết gần như có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần của thiếu niên khi cậu cúi đầu, những đường nét tuyệt đẹp dọc theo lưng cậu bị áo hoodie to rộng che đi, phía trên xương quai xanh treo một sợi dây màu đỏ, sợi dây màu đỏ đặc biệt dễ thấy.
Phần lớn chiếc áo hoodie bên phải của cậu đã bị mưa làm ướt sũng.
Qua cửa kính trưng bày trên đường, Lộc Dư An phát hiện ra rằng Mạc Nhân Tuyết đã nghiêng phần lớn ô về phía mình, ngẩng đầu lên nói với Mạc Nhân Tuyết: “Tôi cũng không cần ai chăm sóc..”
Mạc Nhân Tuyết bình tĩnh nói: “Con nít không có quyền nói không cần chăm sóc.”
Hai người đi dưới chiếc ô của một quán cà phê ven đường, Mạc Nhân Tuyết cất ô, giơ cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ màu xanh ngọc nói: “Tài xế của tôi mười phút nữa sẽ đến đây.”
Sau khi Mạc Nhân Tuyết cất chiếc ô của mình đi, Lộc Dư An nhận ra rằng phần lớn bên người Mạc Nhân Tuyết đều ướt đẫm.
Lộc Dư An An suy nghĩ một chút rồi nói: “Cám ơn.”
Mạc Nhân Tuyết cúi đầu nhìn điện thoại, điện thoại liên tục vang lên tin nhắn, anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Đây là ô của cậu.” Tại sao chủ nhân của chiếc ô lại phải cảm ơn anh?
Lộc Dư An nói: “Không phải bởi vì chuyện này, cảm ơn ngày đó đã có người đưa tôi đi bệnh viện thú cưng.”
Mạc Nhân Tuyết có chút hứng thú và liếc nhìn Lộc Dư An. Làm sao cậu ấy biết được.
“Chị Hiểu Linh không nói gì cả.” Lộc Dư An chậm rãi giải thích: “Tôi nhìn thấy kế hoạch đấu giá trong xe của chị Hiểu Linh, cũng chính là chiếc mà anh đang xem.” Huống chi, nếu như Mạc Nhân Tuyết không gọi cho ai đó, đường núi quanh co xa xôi, làm sao có người đến nhanh như vậy.
Mạc Nhân Tuyết cuối cùng cũng lộ ra một chút kinh ngạc trong mắt.
Lúc này điện thoại của anh vang lên, anh cau mày nói với Lộc Dư An: “Chờ tôi ở đây.” Sau đó anh nhấc điện thoại đi sang phía bên kia.
Lộc Dư An nhìn chung quanh, đột nhiên ánh mắt rơi vào bên kia đường, sau đó hắn sửng sốt——
Bên kia đường, hai đứa trẻ ăn mặc rách rưới, khuôn mặt lấm lem, gần như run rẩy dưới mưa, đôi mắt tê dại và không còn một tia sáng. Đứa nhỏ hình như bị bệnh nặng, nằm đè lên đứa lớn, đứa lớn hết lần này đến lần khác an ủi.
Trước mặt họ có một tấm bìa cứng, trên đó viết nguệch ngoạc nói rằng mẹ họ bị bệnh nặng và họ cần tiền để cứu bà, bên cạnh là một cái chậu sắt nhỏ chỉ có vài đồng xu trong đó.
Ngày nay ít người dùng tiền mặt, chậu sắt nhỏ gần như chạm đáy, nếu gần đó không có bệnh viện cộng đồng chỉ nhận tiền mặt thì thu hoạch của họ sẽ càng ít hơn.
Lộc Dư An đã nhiều năm không nhìn thấy cảnh tượng tương tự, ngón tay không khỏi run lên, một cơn ớn lạnh không kìm được, từ sống lưng truyền thẳng lên trên, rõ ràng là mùa xuân, ký ức của cậu tựa hồ như được mang trở lại nơi mà cậu đã cố tình quên đi mấy năm nay, máu trong cơ thể cậu gần như đông cứng lại.
Cậu trực giác ngẩng đầu nhìn chung quanh, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên cầm ô hút thuốc dưới gốc cây cách đó không xa, hắn thỉnh thoảng nhìn về phía này với ánh mắt cảnh giác.
Lộc Dư An vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt của bọn họ, rút dây động rừng.
Cậu cố tình điều khiển tốc độ đi của mình, như thể chỉ đi ngang qua, khi đến điểm mù trong tầm mắt của họ, cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Nhưng đúng lúc cậu định gọi cảnh sát.
Một số người qua đường đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai người ăn xin.
Cậu thầm kêu không ổn, gần như ngay lập tức cậu ném ba lô xuống, ném ô và chạy về phía đứa trẻ, nhưng đã quá muộn.
Một người đàn ông đang hút thuốc ở đằng xa nhanh chóng chạy tới, xua đuổi những người qua đường đang chụp ảnh một cách hung hãn, sau đó kéo hai đứa trẻ ném vào một chiếc xe tải gần đó, đóng sầm cửa lại rồi lái thẳng đến con đường đường nhỏ.
Lộc Dư An gắt gao đuổi theo xe.
Chiếc xe tải rách nát dường như đã chú ý đến cậu, lao thẳng đến con hẻm bên cạnh, những con hẻm phức tạp như mạng nhện, cho dù Lộc Dư An có nghiến răng bám sát theo sau, cậu cũng nhanh chóng bị ném ra một khoảng cách rất xa.
Cuối cùng, chiếc xe biến mất ở lối ra của con hẻm và hướng về một con đường cực kỳ hẻo lánh.
Lộc Dư An thở hổn hển, nhìn chung quanh, nghiến răng nghiến lợi chọn bên trái, chuẩn bị đánh cược đuổi theo.
Đúng lúc này, một tiếng còi chói tai vang lên từ phía sau cậu, cậu gần như vô thức bước một bước lớn về bên phải. Gần như ngay lập tức cậu biết mình đã phạm phải một sai lầm chết người.
Cậu không cách nào phân biệt được phương hướng của âm thanh, hay loa phóng thanh phía sau phát ra từ phía nào, cậu thường đi về phía bên phải, nên chỉ cần có âm thanh, cậu chỉ cần tránh xa về bên phải.
Nhưng vừa rồi cậu đang đứng giữa đường.
Cậu quay lại và chiếc ô tô màu đỏ bấm còi inh ỏi lao thẳng về phía cậu. Đèn pha phía trước chiếu thẳng vào mắt cậu, tầm nhìn hoàn toàn trắng xóa.
Lộc Dư An chỉ có thể nghe được hắn hô hấp gấp gáp.
Trong phút chốc, cả thế giới im lặng.
Rồi giây tiếp theo, một lực hung hăng kéo mạnh cậu từ bên phải.
Dưới cơn gió mạnh, chiếc xe lao sang một bên.
Cậu đột nhiên rơi vào vòng tay nóng bỏng và mạnh mẽ, mùi thơm thoang thoảng của gỗ bạch dương bao bọc lấy cậu, cổ tay bị siết chặt, một lực gần như có thể bóp nát cổ tay cậu, cậu nhấc người dậy giữa tiếng ù ù bên tai, thứ cậu nhìn thấy là khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng của Mạc Nhân Tuyết.
Chính Mạc Nhân Tuyết đã cứu cậu.
Nhưng trong tiếng vo ve đó, khi nhìn đôi môi không ngừng mấp máy của Mạc Nhân Tuyết, cậu mới nhận ra mình không nghe thấy gì cả.
Một sự sợ hãi đánh úp Lộc Dư An.
Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ làm gì nếu tai kia không còn nghe được nữa?
Nhưng nỗi sợ mất đi chiếc tai còn lại còn ít hơn nỗi sợ bị phát hiện.
Bắt đầu từ cơn sốt cao suýt giết chết cậu vào năm anh 9 tuổi, thính giác bên tai phải của cậu nhanh chóng suy giảm, những người đó không thể cứu được cậu, nó nhanh chóng tiến triển đến mức cậu không còn nghe thấy gì nữa, may mà tai không vấn đề gìmà.
Cậu cẩn thận giấu kín bí mật này, bởi hậu quả nếu trở thành sản phẩm bị lỗi sẽ vô cùng bi thảm.
Hầu như không có ai phát hiện ra bí mật này, cậu trốn tránh ký ức đó, cậu đã bảo vệ tốt bí mật này trong nhiều năm.
Mạc Nhân Tuyết sẽ phát hiện ra bí mật này?
Lộc Dư An cố gắng thoát khỏi tay Mạc Nhân Tuyết, nhưng Mạc Nhân Tuyết quá mạnh và cậu hoàn toàn không thể thoát ra được. Mạc Nhân Tuyết có lẽ đã cảm nhận được tâm thần của cậu không ổn định nên cô dùng tay trái nắm chặt tay cậu, ánh mắt họ khó tránh khỏi gặp nhau.
Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cậu, anh dường như nhận ra điều gì đó và từ từ buông tay Lộc Dư An ra.
Sau khi tiếng ù lớn trong tai qua đi, thính giác còn lại của cậu bắt đầu quay trở lại, chẳng bao lâu sau, thính giác của cậu đã trở lại nhưng cậu không còn thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Cậu không muốn chú ý đến bất kỳ câu hỏi hay ánh mắt nào của Mạc Nhân Tuyết, cậu quay đầu bước về phía trước, như thể sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó cậu bước đi vài bước. Cổ tay cậu bị một bàn tay khác nắm giữ.
Đó là Mạc Nhân Tuyết.
Mạc Nhân Tuyết khàn giọng nói: “Xe tới rồi, tôi đưa em về nhà.” Anh không nói gì, giống như không phát hiện được gì.
Mạc Nhân Tuyết rất tức giận, dùng lòng bàn tay nắm chặt lấy tay Lộc Dư An, nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay truyền đến, Lộc Dư An để mặc Mạc Nhân Tuyết kéo cậu về phía trước.
Mạc Nhân Tuyết không hỏi gì cả.
Nhưng suốt chặng đường, dù cố ý hay vô ý, Mạc Nhân Tuyết cứ đi về phía bên phải mà cậu không thể nghe thấy.
Cậu quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Mạc Nhân Tuyết, khuôn mặt nghiêm nghị của Mạc Nhân Tuyết không có biểu cảm gì.
Nhưng cậu chợt nghĩ rằng Mạc Nhân Tuyết hẳn là một người ôn nhu.
*
Lộc gia.
Lộc Vong Bắc nhìn bức ảnh, cười lạnh một tiếng, ném điện thoại lên giường.
Lộc Dư An đang làm cái quái gì vậy?
Đại khái là đã nghĩ đến Lộc Dư An trước khi đi ngủ.
Lộc Vong Bắc lại mơ về quá khứ.
Đó vẫn là căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng trong ký ức của hắn.
Người mẹ gầy như bộ xương đang nằm trên giường bệnh, không còn xinh đẹp như trước, hắn cẩn thận xoa bóp cánh tay bầm tím của bà, nụ cười yếu ớt và dịu dàng của người mẹ quay đầu sang một bên, đã lâu không gặp. nụ cười giống như khung cảnh mùa xuân bên ngoài.
Hắn cong môi.
Nhưng giây tiếp theo, mẹ anh thở gấp, chiếc máy bên cạnh bắt đầu kêu lên, các bác sĩ và y tá ùa vào đẩy hắn ra khỏi mẹ, hắn bất lực nhìn cha.
Nhưng cha hắn, người sặc mùi khói thuốc, vừa gấp gáp từ công ty về, mệt mỏi lại bất lực tựa lưng vào tường, bận rộn đến mức không thể chăm sóc bản thân.
Người ta ra vào trong phòng bệnh nhưng không ai để ý đến hắn.
Khi còn học cấp hai, hắn đã cố gắng bắt chước cha mình, gọi quản gia đến sắp xếp việc nhà, liên lạc với thư ký, gửi thẳng công việc của công ty đến bệnh viện, rồi xin nghỉ phép cho chính mình.
Một ngày nào đó những ngày này sẽ trôi qua.
Bữa ăn của hắn được đưa đến tận cửa phòng bệnh, giọng bác sĩ vang lên từ cánh cửa hé mở.
” Than ôi, năm đó cưỡng ép sinh ra Dư An, tôi đã trì hoãn việc hóa trị, dẫn đến tiên lượng xấu. Hơn nữa, vì tâm trạng chán nản mấy năm nay nên bệnh ung thư tái phát nhanh chóng. Lần này mức độ của bệnh sẽ tái phát rất nhanh.” Sự suy thoái quá cao nên phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Chuẩn bị sẵn sàng? Cần chuẩn bị cái gì?
Hắn ngơ ngác nhìn người cha đang khóc và lần đầu tiên hắn hiểu rằng gia đình họ sẽ không bao giờ như xưa nữa. Cuộc sống của hắn trở nên tồi tệ hơn kể từ thời điểm Lộc Dư An cố tình đến gần dòng sông.
Kể từ giây phút đó, hắn không khỏi nghĩ, nếu Dư An chưa từng được sinh ra thì sẽ tuyệt vời biết bao, hoặc đơn giản là chết ở dòng sông đó, thật là tốt biết bao.
Ngôi nhà ấm áp trong ký ức của hắn, hắn sẽ không còn gì cả.
Sau đó, Dữ Ninh tới nhà, mang theo một tia sáng chiếu vào căn phòng tối tăm quanh năm không thấy ánh sáng.
Mẹ nở một nụ cười hiếm hoi. Đôi mày chán nản của cha bắt đầu giãn ra.
Mà mỗi lần ra khỏi phòng bệnh, Dữ Ninh đều sẽ nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay lạnh lẽo trở nên ấm áp, cuối cùng hắn không còn cô đơn nữa.
Chính Dữ Ninh đã cho hắn cơ hội hít thở sau cơn ác mộng vô tận.
Sau khi mẹ hắn đi rồi, Dữ Ninh cùng hắn lớn lên, trong lòng hắn Dữ Ninh đã là người thân của hắn.
So với Lộc Dư An đã mang đến cho hắn nỗi đau, Dữ Ninh giống em trai hắn hơn.
Nửa đêm, hắn lại tỉnh dậy sau giấc mơ.
Hắn hút một điếu thuốc rồi tựa người ra ban công nhìn ánh đèn ở cửa sổ tầng hai đã tắt.
Phòng của hắn luôn có tầm nhìn giống như phòng trên tầng hai, khi còn nhỏ hắn nhìn thấy Dư An ba tháng mới về nhà, yên lặng ôm gối nói muốn ngủ ở đây.
Nơi nỳ mỗi tối đều có thể nhìn thấy em trai.
Căn phòng đã đổi chủ, hắn vẫn tiếp tục bảo vệ những người trong phòng.
Nhưng không biết vì sao sau khi đổi phòng về của Dư An, hắn vẫn thường xuyên nhìn nơi này.
Lộc Dư An đã ngủ rồi. Làm sao hắn có thể vô tư ngủ suốt đêm cho đến tận bình minh?
Hắn không nghĩ nữa, dập tàn thuốc rồi đi về phía tầng ba.
Đèn trong phòng vẽ của Dưx Ninh trên tầng ba vẫn sáng.
Đẩy cửa phòng vẽ trên tầng ba ra, Dữ Ninh chán nản nằm giữa một đống phế liệu, sơn vương vãi khắp nơi, không có chỗ để đặt chân vào phòng.
Lộc Vong Bắc vuốt tóc Dữ Ninh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Nhìn thấy là anh cả của mình, Lộc Dữ Ninh từ trên mặt đất đứng dậy, ngơ ngác nói: “Anh cả, ý em là, nếu em thật sự không có thiên phú thì thế nào?”
Hắn đã thấy quá nhiều người tài năng.
Điều đó thật tàn nhẫn nhưng là sự thật. Trong ngành này, người không có tài năng thì không thể đạt đến đỉnh cao.
Khi lần đầu tiên được mẹ đưa đến thế giới tươi đẹp đó vào năm 6 tuổi, hắn đã quyết định ở lại thế giới đó cho đến hết đời.
Lộc Vong Bắc nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, mọi người sẽ ở bên cạnh em. Dù thế nào đi nữa, em là Dữ Ninh của mọi người.”
Lộc Dữ Ninh trân trọng hạnh phúc hiện tại của mình hơn ai hết, năm tuổi hắn chỉ trong một đêm đã có cha, mẹ và anh trai, hắn đã ở Lộc gia cẩn thận từ lâu, không dám làm sai chuyện gì, sợ rằng kết cục của hắn sẽ giống như những đứa trẻ khác bị gửi trở lại trại trẻ mồ côi.
Mãi đến năm chín tuổi, hắn cùng cha đi công tác thì lâm bệnh, hắn chịu đựng suốt chặng đường mà không nói một lời, cuối cùng khi máy bay hạ cánh, hắn bị sốt không rõ nguyên nhân, phát hiện cha đã bế mình suốt đoạn đường đông đúc chạy tới bệnh viện, hắn không bị di chứng nặng nề như mất thính lực vì chậm điều trị.
Kể từ giây phút đó, hắn thực sự coi mình là con của nhà họ Lộc và đảm bảo rằng mọi thứ mình sở hữu thực sự thuộc về mình.
Không phải hắn không biết anh hai không thích hắn. Nhưng tại sao anh hai không thích hắn, hắn liền phải rời đi?
Cha cũng là cha hắn, anh trai anh cũng là anh trai hắn.
Hắn sẽ nỗ lực để khiến anh trai công nhận hắn, nếu không thể – hắn sẽ không bao giờ nhượng bộ.
Lộc Dữ Ninh cụp mắt xuống, giấu đi suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu cười rạng rỡ, trịnh trọng và ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
“Cùng anh không cần nói cảm ơn” Trong mắt Lộc Vong Bắc hiện lên một nụ cười, hắn thản nhiên liếc nhìn bức tường phòng làm việc của Lộc Dữ Ninh, dừng lại, nén cười, nhanh chóng đi đến bức tường vừa mới được thay thế. đối với một bức tranh hỏi: “Ninh Ninh? Sao em lại có bức tranh này? Sao trước giờ anh chưa từng thấy em treo nó?”
“Em mới lấy nó ra mấy ngày trước.” Lộc Dữ Ninh không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh trai, hắn nghiêm túc suy nghĩ, “Anh ơi, anh có còn nhớ rằng một ông lão đã dạy em vẽ ở công viên không? là ông ấy tặng cho em?”
“Ông lão? Ông ấy tên gì?” Lộc Vong Bắc mơ hồ nhớ lại sự việc như vậy, khi đó mẹ hắn bệnh nặng, không ai có thể chăm sóc cho Ninh Ninh. Ông lão là người thầy đầu tiên của Ninh Ninh, từ đó ông không bao giờ xuất hiện nữa. Vì lý do này mà Ninh Ninh vẫn buồn rất lâu.
Lộc Dữ Ninh ngơ ngác lắc đầu nói: “Em không biết. Hình như ông ấy họ Tống?”
Lộc Vong Bắc cau mày càng sâu, ánh mắt rơi vào trên bức tranh, những bông hoa sen mực viết tay trên một hình vuông rộng bốn mét vuông rất tinh xảo, phía trên có một con chuồn chuồn đứng.
Nhưng ở góc dưới bên phải bức tranh có một vết ấn đỏ tươi, chính là chữ “Phùng Nguyệt”.