Chương 18: Cậu không cần họ
Cảm giác đau đớn từ tay truyền đến, lúc này anh ta mới nhận ra tàn thuốc lá đã cháy hết từ lúc nào, nóng đến ngón tay, tàn thuốc rơi xuống tạo thành một lỗ nhỏ trên tấm đệm cao cấp, nhưng ngay cả nhìn anh ta cũng không thèm liếc mắt một cái.
Tựa như Lâm Úc đến khi mất đi sự sống mới được bọn họ để ý một chút.
Trái tim anh ta trở nên lạnh lẽo, anh ta không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, bản thân sẽ được thông báo về cái chết của Lâm Úc.
Giọng nói đối diện trở nên do dự, cuối cùng chỉ có thể trả lời: “Xin lỗi, tôi không biết rõ, giấy báo tử sẽ được gửi cho anh trong hôm nay.”
Lâm Minh Hoài: “Không cần, tôi sẽ đích thân đến.”
Trong một vài phút ngắn ngủi trong xe, đôi mắt anh ta đã giăng đầy tơ máu đỏ.
Anh ta lái xe với tốc độ nhanh nhất, Lâm Minh Hoài đã vi phạm luật giao thông, vượt hai đèn đỏ, anh ta luôn tuân thủ luật pháp, lần đầu tiên làm chuyện này, nhưng anh ta hoàn toàn thờ ơ, ký ức sống chung với Lâm Úc dần hiện lên trong đầu anh ta.
Mới giật mình phát hiện, không biết từ khi nào, cậu bé ngoan ngoãn mềm mại luôn đi theo phía sau mình, gọi anh ơi đòi bế, lúc lớn lên, khi nhìn thấy anh ta cũng chỉ kiềm chế gọi một tiếng anh trai, giống như cậu không còn hi vọng sẽ nhận được chút tình cảm gia đình nào từ anh ta.
Điện thoại trong xe liên tục kêu lên mãi đến lần thứ ba, cuối cùng anh ta cũng bắt máy, giọng nói lo lắng của thư kí truyền đến: “Lâm tổng, ngài đi đâu rồi, hợp đồng buổi chiều còn cần ngài đi đàm phán.”
Hợp đồng?
Đầu lại bắt đầu đau, Lâm Minh Hoài không chút nghĩ ngợi, mở miệng: “Tìm người thay tôi đi.”
“Nhưng…” Cô ấy nhìn điện thoại, im lặng sững sờ, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Lâm Minh Hoài bỏ việc đàm phán quan trọng như vậy, phải biết anh ta đã vì lần đàm phán này mà tốn rất nhiều tâm huyết.
– ————–
Hai giờ sau, Lâm Minh Hoài nhận được giấy báo tử, một tờ giấy mỏng chứng minh đứa trẻ kia đã mất.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy đồng tử co lại khi nhìn thấy nguyên nhân tư vong.
Người phụ trách bên cạnh anh ta cẩn thận mở miệng: “Anh Lâm, hãy nén bi thương.”
Lâm Minh Hoài cuối cùng cũng mở miệng: “… Nó mới 20 tuổi.”
Người phụ trách lau mồ hôi: “Chúng tôi rất tiếc, bây giờ tôi có thể đưa anh đến mộ của cậu ấy nếu anh muốn.”
Anh ta khàn giọng nói: “Sao bảy ngày sau mới báo cho tôi?”
Anh ta đã suy nghĩ rất lâu về câu hỏi này, trong đầu anh ta dần hình thành một câu trả lời đáng sợ, trái tim trống rỗng của anh ta dường như bị ai đó lôi ra.
Người phụ trách vẫn như cũ trả lời: “Tôi không biết.”
Buông giấy báo tử trên tay xuống, ánh mắt từ mờ mịt dần dần trở nên bình tĩnh anh ta tự kiềm chế bản thân, giống như người mấy tiếng trước phát điên không phải là anh ta.
Anh ta tự trấn an bản thân nhất thời xúc động, anh ta vẫn như cũ quay lại trạng thái lạnh nhạt thờ ơ, người thừa kế hoàn mỹ của Lâm gia không thể vì cảm xúc nhất thời mà đánh mất lí trí.
Chỉ là đứa em trai mà anh ta không coi trọng nhất đã chết rồi, chỉ vậy thôi, anh ta tự nhủ trong lòng.
Câu trả lời cho câu hỏi kia thực ra rất đơn giản, Lâm Úc không muốn họ đến dự tang lễ của mình, vì linh hồn trở về vào ngày thứ bảy, nên cậu không muốn quay lại gặp bất kỳ ai trong số họ.
Cậu không cần họ nữa.
– —————————-
Trợ lí nhìn ra ngoài cửa lần thứ năm, vẻ mặt nghiêm túc: “Đã một giờ trôi qua, xem ra sự hợp tác của Lâm thị với chúng ta chưa đủ chân thành.”
Họ tạm thời được thông báo rằng người phụ trách – phía đối phương không thể đến, đó là điều cực kỳ bất lịch sự đó còn được xem là sự coi thường trong một cuộc đàm phán.
Chưa từng có ai dám cho Hoắc Vọng leo cây, Lâm Minh Hoài xem như là người đầu tiên.
Biểu cảm trên khuôn mặt của trợ lý cự kì khó coi.
Ngược lại, phản ứng của Hoắc Vọng lại rất bình tình, hắn hơi nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan xen, nhìn về phía quản lý được phái tới đàm phán: “Lần sau, nếu có cơ hội, có lẽ tôi sẽ cân nhắc lại công ty của anh.”
Nói xong liền hơi gật đầu ý bảo trợ lý tiễn khách.
Câu nói này nghĩa là Hoắc Vọng sẽ không bao giờ hợp tác với Lâm thị, quản lý chỉ có thể hèn mọn nở nụ cười và xin lỗi.
Đối diện là Hoắc Vọng, một Hoắc Vọng rời khỏi Hoắc gia với hai bàn tay trắng, trở thành huyền thoại tồn tại trong cuộc chiến kinh doanh chỉ trong vòng 5 năm, lúc này, cái miệng khéo léo của quan không có tác dụng gì, chỉ có thể cay đắng cầu xin: “Xin Hoắc tổng hãy suy nghĩ lại.”
Hoắc Vọng: “Sự hợp tác này, quan trọng nhất chính là phải tin tưởng đối phương, ngay cả sự tôn trọng cơ bản Lâm thị cũng không làm được thì tôi không thể tin tưởng, hay là anh cho rằng Lâm thị có ưu điểm gì khiến tôi không thể không hợp tác với các người?”
Quản lí còn muốn cố gắng cứu ván chút gì đó, trợ lý đã vươn tay ngăn cản anh ta: “Xin hãy đi lối này.”
Nhìn trợ lý mang người đuổi ra ngoài, Hoắc Vọng xoa mi tâm: “Tăng ca, đưa phương án dự phòng cho tôi xem.”
“Vâng.” Trợ lý lập tức quay lại, mang một tài liệu khác đến.
Trước kia, Hoắc Vọng chưa bao giờ cảm thấy tăng ca là chuyện khó khăn cỡ nào, nhưng giờ phút này lại có chút không vui, vì trong lòng có chút lo lắng khác.
Cố tình lúc này trợ lý lại hỏi:” Hoắc tổng sao hôm nay ngài không mang bé lông xù đến?”
Vì hôm qua, khi hắn hỏi cậu có đi không thì bị cậu quay lưng lại với một lời từ chối im lặng.
Nói những lời như vậy thì không thích hợp, vì thế Hoắc Vọng liếc nhìn trợ lý, thản nhiên nói: “Vì tôi sợ nó sẽ bị trùm bao tải.”
Trợ lý gãi mũi chột dạ hỏi:”Ha ha, ngài đọc tin nhắn nhóm rồi sao?”
Ngày hôm qua, trong đoạn chat của công ty có người không biết sợ mà lén chụp ảnh một chú mèo con đội hamburger rồi đăng lên nhóm, cả nhóm lập tức xếp hàng để lấy bao tải muốn bắt mèo nhỏ a!
Thực không may người dẫn đầu đoàn người không sợ chết kia lại là trợ lý.
Trợ lý cố gắng níu giữ chút tiền thưởng của mình: “Cũng tại mọi người đều thấy bé mèo quá dễ thương.”
Khóe miệng Hoắc Vọng nhếch lên rồi lại nhanh chóng xuống, lạnh nhạt nói: “Tiền thưởng tháng này của người chụp lén bị trừ một nửa.”
Trợ lý: “…Vâng.”
Hạnh phúc, bộp, không có.
– ——————
Trợ lý: Đồ tư bản!!! Chút tiền thưởng của tôi bay hết rồi huhu.