Chương 40 : Đáng chết!
Không có tinh thần, không có thể lực, thậm chí không có một tia sức sống, thân thể chống trúc đâm thương thoạt nhìn cũng cứng đờ như cây sậy.
Kikuchiyo phi thường hoài nghi bọn họ còn chẳng có khí lực giơ thương đâm được vài lần!
Hắn không khỏi giận Kanbei đã an bài hắn việc có cũng được mà không có cũng không sao này, trong miệng lầm bầm nói: “Muốn dạy đám bất lực này thì có ích lợi gì?”
Kikuchiyo vừa vặn nhìn thấy một nông dân tay cầm bánh bột ngô nhét vào miệng, tức giận đến mức nhảy chân mắng: “Đang ăn cái gì, không được ăn! Khốn kiếp! Ngươi cho rằng nơi này là chuồng bò sao?”
Hắn rút chiến đao ra hung thần ác sát chỉ vào mọi người: “Dẫn đầu đi về phía trước một bước.”
Chúng nông dân đồng loạt lui về phía sau một bước, cố gắng làm theo.
“Ngươi, đi ra! Chính là ngươi.” Kikuchiyo giơ đại đao lên chỉ vào Yohei đang sững sờ tại chỗ.
Yohei hai mắt vô thần, còng lưng, run rẩy bước ra khỏi chân vòng kiềng, di chuyển về phía trước hai bước.
Lưỡi dao lớn trong tay Kikuchiyo dựng thẳng lên, bắt chước động tác cầm thương của Yohei, uốn éo đi tới.
Nhìn Kikuchiyo bắt chước giống như đúc, tiểu hài tử vây quanh một bên xem náo nhiệt nhao nhao cười vui vẻ.
Nhắc tới kỳ quái, không có một hài tử nào trong thôn đi chỗ Samurai khác vây xem, cho dù thoạt nhìn so với Kikuchiyo hiền lành Katsushiro cùng Hayashida Heihachi, tựa hồ bọn nhỏ mới có thể chân thật phân biệt ra, ai mới là người khác cảm thấy thân thiết nhất trong đám Samurai này.
“Không được cười, muốn xem náo nhiệt liền mỗi người thu một văn tiền” Kikuchiyo làm bộ làm tịch hù dọa nói.
“Đây là cái gì” Hắn rút đao vào vỏ, đưa tay đoạt lấy cây thương trong tay Yohei, cẩn thận đánh giá.
“Là thương!” Yohei tay cầm mâu thương, cười cợt nói.
Loại mâu thương này là v·ũ k·hí chủ lưu của Ashigaru Nhật Bản vào cuối thời Chiến quốc, dùng một cây gậy gỗ mài bóng loáng, cắm vào đầu thiết thương dẹp như kiều mạch, một cây dài không quá 2 mét liền ra đời.
Đương nhiên, cho dù v·ũ k·hí như vậy cũng không phải đơn giản như nông dân thường sử dụng: Tùy tiện ở trong núi chém một cây trúc khá dài gọt nhọn, lại dùng lửa nướng một chút đầu súng cứng rắn, có thể tùy thời tiện tay chế tạo ra, mà không có bất kỳ phí tổn gì, đương nhiên cũng không cần kì vọng uy lực của nó.
Rõ ràng, cây thương trong tay mặc dù thô sơ nhưng cũng không phải là v·ũ k·hí mà nông dân có thể có.
Ý của Kikuchiyo chính là như thế, hắn ước lượng mâu thương trong tay mắng: “Ngu xuẩn! Thương này làm sao có được? Chẳng lẽ là từ trong núi mọc ra hay sao?”
Miệng Yohei há hốc nhưng không phát ra âm thanh gì, dường như không dám trả lời câu hỏi này.
Kikuchiyo một bộ “Ngươi cái gì cũng không cần nói, ta đều hiểu” khinh thường nói:
“Không cần nói ta cũng biết, nhất định là đoạt được từ trong tay tàn binh. Người ngu xuẩn như ngươi đều có, những người khác trong thôn cũng nhất định có. Không chỉ là loại mặt hàng tiện nghi này, những v·ũ k·hí khác thậm chí áo giáp các ngươi nhất định cũng giấu không ít đi!”
Nhìn chúng nông dân vẻ mặt sợ hãi lại không biết làm sao bộ dáng, Kikuchiyo dậm chân quát: “Còn muốn g·iết sơn tặc hay không?”
Lúc này, ngoại trừ Kikuchiyo và Katsushiro, các Samurai đang ngồi vây quanh bản đồ, thương nghị lỗ hổng phòng ngự trong thôn.
Kanbei cẩn thận dùng ngón tay chỉ vào bản đồ nói: “Nơi này không tệ, nơi này cũng vậy, nhưng nơi này có vấn đề…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng hét hưng phấn của Kikuchiyo, giống như đang chỉ huy nông dân khiêng vật nặng đi tới.
Chỉ thấy hắn mặc một thân khôi giáp không biết từ đâu tìm tới, đối với một đám nông dân đi theo hô: “Những người khác, lui lại.”
Yohei với một vị nông dân khác khiêng một đống v·ũ k·hí áo giáp đi vào phòng, Kazu Noyama ngẩng đầu nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên – dáng vẻ của hắn cùng lần đầu tiên đi tới thời đại này nhìn thấy Yohei cùng Rikichi thu thập chiến lợi phẩm sao mà tương tự!
“Xem ta lấy được gì này! Đại thu hoạch!”
Một tay đẩy ra Yohei cầm áo giáp, lấy ra ném xuống đất, vẻ mặt Kikuchiyo đắc ý hướng về phía các Samurai.
Kanbei xoay người, nhìn chằm chằm Kikuchiyo hỏi: “Những v·ũ k·hí này từ đâu tới?”
“Đoạt được từ tay tàn binh…” Kikuchiyo không thèm để ý nói.
Các Samurai sắc mặt đột biến, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía Kikuchiyo, ngay cả kiếm khách vẻ mặt lạnh lùng Kyuzo này cũng không ngoại lệ.
Kanbei mặt âm trầm, từng chữ từng chữ hỏi: “Là thôn này làm?!”
“Ừm… ” Kikuchiyo thuận miệng đáp : “Lấy từ nhà Manzo.”
Chúng Samurai đồng loạt nhìn chằm chằm Manzo khiêng v·ũ k·hí ở cửa. Manzo bị ánh mắt tràn ngập sát ý của họ làm cho bước chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ra ngoài phòng.
Kikuchiyo cho đến lúc này mới nhận ra bầu không khí dị thường, lầm bầm nói: “Sao vậy? Tại sao không vui?”
Hắn kéo áo giáp trên mặt đất vỗ vỗ: “Đây chính là loại thượng hạng!”
Shichiroji luôn luôn hiền hoà đột nhiên đứng lên, nắm chặt nắm đấm hướng Kikuchiyo quát: “Câm miệng! Ngươi còn tính là Samurai sao?!”
Đi tới phía sau Kikuchiyo, chỉ vào v·ũ k·hí trên mặt đất kích động nói: “Đây là nông dân g·iết c·hết Samurai đoạt được!”
Kikuchiyo không thèm để ý hừ một tiếng: “Ta đã sớm biết!”
Shichiroji tức giận không cách nào ức chế, hai tay nắm lấy bả vai Kikuchiyo lay động nói: “Đã biết mà ngươi còn….”
“Đủ rồi!” Kanbei ngăn lại :
“Phải đích thân trải qua tình cảnh của một Samurai như vậy thì mới có thể hiểu được!”
Shichiroji tràn đầy bi phẫn không cách nào phát tiết, đẩy Kikuchiyo ra, từ trên mặt đất nhặt lên một trường thương, vận sức, hét lớn một tiếng ném nó ra xa, sợ tới mức nông dân vây xem ngoài phòng lập tức giải tán!
Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng thở hổn hển của Shichiroji không ngừng vang lên.
Kazu Noyama hơi suy tư, liền hiểu được nguyên do trong đó.
Đi cùng nhau đến chiến trường nơi c·hiến t·ranh kết thúc để thu thập v·ũ k·hí rải rác để đổi lấy lương thực là một thực tế phổ biến của những người nông dân trong thời đại này, giống như những gì đã xảy ra khi hắn vừa mới đến.
Khi đó, Rikichi nhìn thấy mình liền không chút lưu tình đâm ra một đao, có thể tưởng tượng chính là những Samurai này nhất định cũng đã gặp phải loại tình huống này.
Tuy nói sức chiến đấu của nông dân không đáng nhắc tới nhưng mặc dù võ nghệ cao cường như Kyuzo, sau c·hiến t·ranh kịch liệt, cũng không nhất định mạnh hơn mấy nông dân trẻ tuổi khỏe khoắn.
Vây g·iết những Samurai mình đầy thương tích, kiệt sức kia, thuận tiện c·ướp đi v·ũ k·hí của bọn họ sớm đã trở thành ác mộng của những Samurai chiến bại. Thật vất vả mới thoát được một mạng, lại bị nông dân thân phận đê tiện g·iết như súc vật, cách c·hết không danh dự như thế làm cho các Samurai hận ý ngập trời, không sao nhắm mắt!
Cho nên, một khi thôn nào bị phát hiện giấu kín đại lượng v·ũ k·hí trang bị thuộc về Samurai thì việc tàn sát thôn dân, đốt sạch cả làng đã trở thành nhận thức chung của mỗi một Samurai.
Tiếng thở dốc của Shichiroji dần dần lắng xuống, trong phòng vô cùng yên ắng, tĩnh mịch.
“Ta… Thực sự muốn… Giết c·hết tất cả người trong cái thôn này…” Kyuzo cúi đầu, lẩm bẩm.
Các Samurai không ai đáp lời, có thể thấy được đây cũng không phải là ý nghĩ của riêng Kyuzo.
Vào giờ khắc này, cái gì chống lại sơn tặc, cái gì bảo vệ nông dân đã hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của các Samurai!