Chương 3 : Bản năng của kiếm khách
Thời đại này có nam tử tráng niên nào ăn nói tao nhã, lễ nghi chu toàn lại thân mang võ nghệ, không muốn đi theo một chủ tướng có thực lực, trở thành Samurai có bổng lộc, có địa vị Những Ronin túng thiếu không có người nào không phải dựa vào c·ướp c·ủa, hoặc là làm thuê gian nan sống qua ngày.
Sato Kojiro hít sâu một hơi nói:
“Quên đi, mỗi người một chí, các ngươi đi đi.”
Dứt lời, giận dỗi nghiêng đầu sang một bên. Kazu Noyama thấy thế, khẽ cười khổ, cúi người nói:
“Như thế, tạm biệt Sato các hạ.”
Quay đầu lại ý bảo hai người đuổi theo, cất bước đi về phía trước. Hai nông dân phía sau Kazu Noyama nghiêng người hướng Sato Kojiro hành lễ, vừa muốn cất bước, đã thấy Sato Kojiro hai chân cong cong giống như cóc trong nháy mắt bắn lên.
“Hây!”, theo một tiếng hét lớn, hắn đồng thời rút đao, hai tay nghiêng giơ lên, lấy một cái Cà Sa Trảm tư thế hung hăng bổ về phía Kazu Noyama phía trước.
Với tốc độ nhanh của một đao này, nếu chém thật, thân thể của Kazu Noyama tất nhiên sẽ b·ị c·hém thành hai mảnh từ cổ phải đến cánh tay trái.
Làm một Samurai có thân phận, Sato Kojiro mặc dù rất ít đánh lén sau lưng nhưng hắn tự tin Ronin phía trước tuyệt không thể nào toàn thân trở ra, ít nhất phải trả giá một cánh tay hoặc một v·ết t·hương sau lưng mới có thể tránh khỏi c·ái c·hết, dù vậy, cũng bất quá lại nhiều hơn một đao mà thôi.
Rikichi vf Yohei trợn mắt há hốc mồm nhìn Sato Kojiro vung đao, đại não dừng lại tựa hồ không cách nào làm ra bất kỳ phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ronin phía trước sắp đứt thành hai đoạn, trong nháy mắt này trong lòng hai người không khỏi sinh ra ý nghĩ hoang đường
“May mắn không có sinh ra làm Samurai”.
Chỉ thấy chân phải Kazu Noyama bỗng dưng trượt về phía sau một vòng bán nguyệt, tay phải giống như biến mất xuất đao, xoay người hướng phía trên vẩy tới, mũi đao vẽ ra một đường cong duyên dáng như nửa vầng trăng, xẹt qua thân thể Sato Kojiro.
Thân đao vững vàng ổn định, an tĩnh phảng phất một mực ở chỗ này, chỉ có giọt máu trượt trên lưỡi đao chứng minh, loại nghệ thuật tuyệt mỹ này đến tột cùng có bao nhiêu tàn khốc.
Sato Kojiro giơ cao đao còn chưa hạ xuống đã phát hiện từ bụng phải đến ngực trái xuất hiện một nhát chém chỉnh tề chảy ra máu tươi. Bản thân hắn thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được đối phương vung đao trước xẹt qua bụng, cắt đứt ruột, lướt qua xương ngực rời khỏi thân thể khắc sâu nhận thức.
Hắn quỳ rạp xuống đất, hai tay cố gắng che miệng v·ết t·hương, chỉ cầu máu tươi phun ra cùng nội tạng tổn thương chậm rãi một chút.
“Trừ phi ngươi là Kiếm Thánh, nếu không không thể nào phản ứng nhanh như vậy!”
Satou Kojiro thở hổn hển hỏi, hắn trấn trụ linh hồn muốn bay ra thân thể đang dần mê muội, chỉ cầu được giải đáp.
Cổ tay Kazu Noyama rung lên, vẩy máu tươi trên đao, thân đao ở tay phải vạch một vòng tròn, trở tay chậm rãi cắm vào trong vỏ, thở dài nói:
“Ta đương nhiên không đạt tới loại phản ứng cùng tốc độ này, nhưng tiếng ngươi hít sâu một hơi quá lớn! Lấy tư thế ngồi của ngươi, muốn dùng thời gian ngắn nhất một kích trí mạng, tất nhiên phải bổ từ trên xuống, mà các hạ ở phía sau bên phải của ta, đao ra thế phải, tất nhiên xuất đao lấy phải đánh trái mới là nắm chắc nhất.
“Dưới tình huống đó ta liền phán đoán xuất đao nhanh một chút liền có thể chờ các hạ tự mình chui đầu vào rọ.”
Kazu Noyama nhìn chằm chằm Sato Kojiro hai mắt, trịnh trọng hỏi:
“Vì sao các hạ xuất đao quyết tuyệt như thế, nhất định phải dồn ta vào chỗ c·hết. Ta tự hỏi lễ nghĩa chu toàn, hoàn toàn không có một chút đắc tội, vì sao làm vậy?”
Sato Kojiro thở hổn hển há hốc miệng:
“Ngươi từ phía chiến trường mà đến, ăn nói tao nhã, ngâm tụng thơ cổ như công khanh kinh đô, lại kiên định từ chối lời mời chào của ta như thế, tất nhiên không phải Ronin bình thường! Ngươi nhất định là đại nhân vật bên địch quân, cùng quân lính tản ra, cố ý tìm hai tiện dân yểm hộ, từ đường nhỏ trở về lãnh địa.”
Sato Kojiro khó khăn nuốt ngụm máu trong miệng để cho lời nói rõ ràng hơn :
“Thủ cấp của ngươi có thể xóa bỏ tội lỗi của ta, thậm chí có thể đạt được công trạng lớn hơn nữa!”
“Chỉ là, chuyện đã tới nước này, mặc dù ta đã không còn mặt mũi nào tự xưng Samurai nhưng vẫn muốn cầu xin ngươi làm Kaishakunin cho ta, để ta có thể Seppuku, được c·hết trong danh dự, làm ơn!”
Kazu Noyama giật giật khóe miệng: Thì ra đây là cái gọi là hiểu lầm của thời đại sao?
Sato Kojiro chỉ chỉ thanh Tachi trên mặt đất, nói với Kazu Noyama:
“Đây là bảo đao gia truyền của dòng họ Sato ta, Bizen Nagasaki Hikaru, giờ đây xin tặng cho các hạ, lấy thân thủ và thân phận các hạ, tất không làm nhục nó.”