Chương 20 : Ngươi là?
Ở thế giới xa lạ này, vẫn tồn tại kiếm đạo mà mình vẫn theo đuổi, điều này trong mắt hắn, chẳng qua là thay đổi hoàn cảnh mà thôi, tựa như mấy năm trước xuất ngoại luận bàn với kiếm khách Châu Âu, tuy rằng tình huống xuyên qua thời không hiện tại so với xuất ngoại xa hơn nhiều…
Tâm tình sung sướng tựa hồ để cho hắn đói bụng được nhanh hơn một chút, vừa mới trở lại khách sạn, nhìn lướt qua mọi nơi, thấy hai Samurai xa lạ ngồi ở trên sàn nhà, cũng không quá để ý.
Bởi vì ở hai Samurai trên người, hoàn toàn không thể nghiệm được gặp phải Kyuzo lúc cái loại này tự nhiên sinh ra cảnh giác tâm, điều này ý nghĩa võ nghệ của bọn họ hoặc là nói khí chất, đối với chính mình không có uy h·iếp, cho nên cũng không cần để ý quá mức.
Cởi giày rơm đi tới vị trí của mình, Kazu Noyama nói với Yohei đang thu dọn bát đũa:
“Ta đói bụng, mau đi chuẩn bị”.
Nói xong cũng không đợi Yohei trả lời, rút Tachi bên hông ra đặt bên người, cẩn thận nhớ lại chi tiết quyết đấu với Kyuzo. Trong đầu hắn, chính mình không ngừng biến hóa tư thế tìm kiếm sơ hở, tính toán khoảng cách giữa hai người, chiều dài v·ũ k·hí, tốc độ ra chiêu.
Cuối cùng, Kazu Noyama phát hiện, không dùng được kiếm thật hay kiếm trúc, có lẽ mình sẽ chiếm được tiên cơ, nhưng tuyệt đối không thể vô thương chiến thắng Kyuzo.
“Xem ra thế giới nào cũng có cao thủ tồn tại a”
Kazu Noyama lặng lẽ thở dài.
“Kyuzo loại này không nổi danh Samurai đều đã lợi hại như thế, những kia danh mãn Nhật Bản Kiếm Hào thậm chí Kiếm Thánh lại lợi hại đến loại trình độ nào?”
Phục hồi tinh thần lại, thấy Yohei cũng không có nhanh chóng đem thức ăn đã làm xong trình lên Yohei, mà là ngập ngừng đứng ở một bên, liên tiếp nhìn về phía hai Samurai kia.
Kazu Noyama khẽ nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Yohei run rẩy kinh hãi trả lời: “Cái này… Samurai đại nhân…”
Thấy tình huống này, trung niên Samurai Kanbei nhìn Kazu Noyama một chút, đứng dậy tay trái xách thanh đao đi về phía hắn, Katsushiro trẻ tuổi vội vàng đuổi theo.
Ánh mắt Kazu Noyama chuyển hướng sang hai người Kanbei nhưng cũng không làm ra động tác đề phòng gì, không có cảnh giác như lúc ban đầu nhìn thấy Kyuzo.
“Samurai lớn tuổi kia bước chân trầm ổn, mặc dù không có sơ hở gì lớn, nhưng nhất cử nhất động hơi có vẻ nặng nề, nhìn thân hình động tác cùng hô hấp của hắn, thân thủ đã ở vào trạng thái chậm rãi trượt xuống thì có lẽ ngay cả ta một chiêu cũng không tiếp được.”
“Samurai trẻ kia thì cơ bắp cứng ngắc, hô hấp dồn dập, như một lần chém chi trúc mộc chiếu cỏ mà thôi, không đáng nhắc tới”
Được rồi, trong mắt Kazu Noyama trạng thái trước mắt, tất cả Samurai mang đao chỉ có hai loại người, một loại là đối thủ có thể đánh với hắn một trận, một loại là người qua đường căn bản không có hứng thú, tiêu chuẩn phân biệt duy nhất chính là thực lực cường đại hay không.
Đi tới Kazu Noyama trước mặt, trung niên Samurai khom lưng cúi đầu cung kính nói:
“Tại hạ Shimada Kanbei, đã đáp ứng nông dân thỉnh cầu, quyết tâm chiêu mộ Samurai chống lại sơn tặc, xin hỏi đại nhân là…”
Cũng khó trách thời đại này mỗi cái gặp phải Kazu Noyama người đều không đem hắn trở thành Samurai bình thường, thật sự là khí chất của hắn đối với thời đại này quá mức đặc thù.
Tựa như người hiện tại nhìn thập niên 50 có vẻ rất quê mùa. Năm trăm năm trước cổ nhân nhìn thấy người hiện đại như hắn, cũng cảm thấy có lẽ chỉ có công khanh thế gia ở kinh đô xa xôi trong truyền thuyết mới có thể có được “Cao quý” “Tuấn tú”, cũng không phải Samurai cùng Ronin bình thường bẩn thỉu, h·ôi t·hối có khả năng có được.
Kazu Noyama đứng dậy đao giao tay trái, chuôi hướng về phía sau đao hướng lên trên, hướng về phía Kanbei khẽ gật đầu:
“Các hạ trượng nghĩa tương trợ cảm kích không thôi, tại hạ Kazu Noyama”, đưa tay ý bảo ngồi xuống trò chuyện.
Ba người tương đối quỳ xuống, Kanbei tò mò hỏi:
“Kazu đại nhân cũng là dự định trợ giúp những nông dân kia sao, vậy vì sao…”
Kazu Noyama khoát tay áo: “Thật sự hổ thẹn, tại hạ không phải cái gì đại nhân, bất quá một kẻ Ronin không nhà vậy!”
“Kazu – san, thôn này có bao nhiêu hộ gia đình, tráng niên dám chiến nam tử có bao nhiêu người, mặt khác, đối với sơn tặc có cái gì hiểu rõ sao?”
Cái gọi là đối kháng sơn tặc, dựa theo dự định ban đầu của hắn, thầm nghĩ cùng sơn tặc xách đao chém lẫn nhau, đánh không lại cùng lắm thì lui đi để cầu đánh tiếp, không có chút ý thức tổ chức dẫn dắt nông dân cùng nhau phản kích sơn tặc.
Kazu Noyama thu hồi lòng khinh thị, nói với Kanbei:
“Thật không giấu diếm, tại hạ dốt đặc cán mai về c·hiến t·ranh, ngoại trừ hơi có võ nghệ, những thứ khác mới không đáng nhắc tới. Trong thôn mấy ngày ngoại trừ tu luyện kiếm đạo, cùng người trong thôn đối thoại bất quá hai ba, chiêu mộ Samurai này ta cũng không có tâm đắc, hoàn toàn dựa vào Kanbei – san.”
Kanbei nghe nói cũng không khỏi một trận xấu hổ, nghĩ thầm: Quả nhiên, đối phương hơn phân nửa là xuất thân từ công khanh thế gia, vẫn là loại người không thích đàm hoa luận đạo, chỉ lo tu luyện kiếm đạo, loại người này phần lớn cả đời cơm áo không lo, trà trộn ở kinh đô, Nara các đại thành, rời xa c·hiến t·ranh mà không hề có kinh nghiệm thế tục.
Hắn thoáng suy nghĩ nói:
“Đã như vậy, Kazu – san, theo ta thấy muốn chống lại sơn tặc, ít nhất bảy tên Samurai, tính cả ngươi và ta hai người, còn cần lại chiêu mộ năm người…”
“Sư phụ! Còn có ta!”
Kanbei quát: “Đừng nói nữa!”
“Ngươi mới tu luyện không lâu, võ nghệ không tinh. Chiến trường không phải trò đùa, mặc dù võ nghệ cao cường hơi không cẩn thận cũng sẽ m·ất m·ạng. Ngươi theo ta tu hành, sau khi khai chiến liền về quê đi.”
Katsushiro há miệng, không biết nên nói cái gì, nhìn thoáng qua Kanbei lại nhìn thoáng qua đối diện Kazu Noyama, đột nhiên giống như phát hiện cái gì, đứng lên nói:
“Vị Samurai này tuổi xem ra so với ta lớn hơn không nhiều lắm, vì sao hắn có thể tham chiến mà ta không được?”
Kanbei giận không kềm được, hét lớn:
“Hỗn trướng! Câm miệng cho ta! Tài năng cơ bản nhất của Samurai chính là quan sát, Kazu – san một thân kiếm đạo khí thế lạnh thấu xương như vách núi cao, làm người ta nhìn mà sợ, chỉ là tu vi ngươi quá thấp, không hề phát hiện mà thôi.”
Dứt lời, áy náy cúi người với Kazu Noyama:
“Tiểu đồ tuổi nhỏ, Vọng Kazu – san không nên trách cứ.”
Trên mặt lạnh lùng của Kazu Noyama lộ ra nụ cười, mình ở tuổi Katsushiro làm sao không phải như thế.
Lúc mới học kiếm đạo, nhìn những đối thủ mạnh hơn mình một chút, có thể cảm giác được sự lợi hại của đối phương nhưng nhìn những đại cao thủ vượt qua mình mấy bậc, ngược lại cảm thấy rất bình thường.
Giống như ngọn núi trước mặt con kiến, làm sao để nó đo chiều cao, chỉ có đến trình độ sài lang hổ báo, mới phát hiện núi cao lớn không thể vượt qua như thế!
Trong giọng khàn khàn mang theo một tia trêu chọc, Kazu Noyama mở miệng nói:
“Không sao, tuổi trẻ khí thịnh mà thôi”, lại ngẩng đầu nhìn Katsushiro nói:
“Tiểu tử, ta nay đã ba mươi, đủ làm sư trưởng ngươi, nghe lời sư phụ ngươi, cần cù tu tập không nên uổng phí tính mạng.”
Kanbei hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ tới Kazu Noyama tuổi thật dưới tướng mạo trẻ tuổi như thế, bất quá nhớ tới suy đoán của mình đối với xuất thân của Kazu Noyama liền thoải mái.
Nhìn Katsushiro một mình hờn dỗi chạy ra ngoài tiệm, Kanbei cười khổ nói:
“Katsushiro hắn rốt cuộc vẫn là một người trẻ tuổi a!”
Tựa hồ cũng hồi tưởng lại đủ loại không chịu nổi lúc mình còn trẻ, cùng Kazu Noyama nhìn nhau mỉm cười.