Chương 2 : Ronin và Samurai
Ba đạo thân ảnh hai trước một sau, dưới ánh trăng mờ mịt chiếu rọi, hành tẩu ở bên cạnh núi tàn binh cùng tàn thi trải rộng.
Hai người phía trước, một cái tập tễnh, trên lưng thu thập áo giáp, đao thương, vật tư c·hiến t·ranh che kín toàn bộ nửa người trên, chỉ lộ ra một đoạn chân vòng kiềng ngắn nhỏ, nghiêng ngả lảo đảo tựa hồ tùy thời đều có thể ngã sấp xuống.
Một người khác bước chân nặng nề, tiếng hít thở nặng nề xen lẫn sợ hãi, bi ai, phẫn nộ, nhưng vẫn không dám quay người đánh cược một lần, giống như có trọng trách lớn mạnh mẽ ngăn chặn thân thể, người khác không thể có một tia phản kháng.
Đao đã sớm vào vỏ, tay trái hắn hơi đỡ lấy thân đao, tay phải tự nhiên đong đưa, thân thể thẳng tắp, không nhanh không chậm yên lặng đi theo hai người.
Hắn hy vọng đây là một giấc mộng, tỉnh lại có thể nhìn thấy thê tử Nhật Bản ôn nhu hiền lành hầu hạ hắn rời giường, có thể nhìn thấy nữ nhi ở một bên vui đùa ầm ĩ, có thể ăn được đồ ăn cha mẹ ở quê nhà tự tay làm nhưng đao kiếm lạnh như băng trong tay, thỉnh thoảng xông vào trong mũi mùi máu tươi luôn nhắc nhở hắn – võ sĩ cao cấp hiện đại rằng:
Có lẽ rốt cuộc không trở về được, ít nhất trước mắt còn không tìm thấy đầu mối trở về.
“Chẳng lẽ bằng hữu của ta vẫn chỉ có ngươi sao?”
Hắn vuốt ve thân đao, có chút uể oải nhưng lập tức một tia vui mừng lại xông lên đầu:
“Đối thủ mới cũng sẽ không ít đi, nói không chừng ông trời để cho ta đi tới chiến loạn cổ đại Nhật Bản, đối với ta mà nói là một cơ hội.”
“Người tới là ai!”
Một tiếng quát lớn cắt đứt trầm tư của hắn. Chỉ thấy bên cạnh núi đá phía trước, ngồi dựa vào một Samurai mặc áo màu đỏ thắm, ánh mắt nhìn chằm chằm ba người, trên vải đùi trái buộc lung tung chảy ra v·ết m·áu tích, Samurai này chống một thanh Tachi trang trí hoa lệ chậm rãi đứng dậy.
Đang nhìn thấy Rikichi Yohei trên lưng đeo binh khí áo giáp lúc, đột nhiên trừng mắt cắn răng nói:
“Baka! Hoá ra là mấy tên nông dân đê tiện tới nơi này nhặt binh khí, hôm nay liền để cho ta Sato Kojiro siêu độ các ngươi!”
Mặc dù có thương tích trong người, Sato Kojiro vẫn quyết rút đao ra, hiển nhiên không đem nông dân ti tiện trước mắt hắn để ở trong mắt.
Rikichi và Yohei run rẩy nhìn về phía sau, tự động hướng hai bên đường núi nhường lại.
Hắn không để ý tới hai người sợ tới mức gần như mất tiếng, tay vịn bên hông vung đao, thong thả đi về phía Sato Kojiro, đứng cách xa hai thân đao của đối phương, hơi cúi người nói:
“Sato các hạ, xin thứ lỗi, hai nông dân này tội không thể tha thứ, tại hạ vốn cũng muốn một đao g·iết c·hết, nhưng hiện tại đối với tại hạ còn có chút tác dụng, khẩn cầu các hạ thứ tội.’
Khi không rõ thời đại, không rõ địa điểm, không rõ địch hữu hiện tại, hắn quyết định trước lấy lễ thay thế, xem tình huống lại tính toán.
Sato Kojiro nghe vậy hơi hạ mũi đao xuống gật đầu trầm ngâm nói:
“Ngô…… Ngươi là Samurai phiên nào?”
“Ta là Ronin được thuê đến trong cuộc c·hiến t·ranh này, may mắn tránh được c·ái c·hết, cũng không biết nên đi phương nào.”
Sato Kojiro chậm rãi thu đao vào vỏ, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, thở dài nói:
“Nghĩ đến ngươi cũng là có gia truyền Samurai, nhìn ngươi lễ nghĩa chu toàn dáng vẻ, hẳn là cũng là mất đi chủ tướng không lâu… Xin hỏi xưng hô ra sao?”
“Gọi là gì ư? Chẳng qua là một kẻ bị lưu đày tới thời đại này mà thôi…”
Một trận gió núi thổi qua, lá cây màu đỏ lướt qua mặt, hắn không khỏi ngâm tụng:
“Kinh khê bạch thạch xuất, thiên hàn hồng diệp hi. Sơn đạo nguyên vô vũ, không thúy thấp nhân y…”
“Ở trong núi vắng, lạc nơi đất khách, mặc dù khát vọng sớm ngày hồi hương thế nhưng giống như lá cây này thân bất do kỷ tùy ý phiêu linh,… Được rồi, cứ gọi ta là Kazu Noyama…”
Sato Kojiro sờ đao mà ngồi, không kiêng nể gì cuồng tiếu nói:
“Thân là một Ronin, ngâm thơ cho dù tốt, Thiên Hoàng cũng sẽ không mời ngươi làm Thái Chính. Huống hồ vị trí kia đã bị một con khỉ đê tiện vô sỉ đánh cắp.”
Thấy không ai đáp lại, tiếng cười dần dần dừng lại, chán nản nói :
“Trận chiến này gia chủ của ta cũng c·hết trận, thân là thân vệ Hatamoto, ta vốn nên mổ bụng đi theo, nhưng còn có thiếu chủ cần phụ tá, đợi thiếu chủ trưởng thành, còn muốn đoạt lại lãnh địa mất đi.”
Dứt lời, Sato Kojiro kiên định nói:
“Dòng họ Sato tam đại trung nghĩa, ta vì phiên sự tất kiệt tử hiệu lực! Kazu Noyama, nguyện theo ta làm một phen sự nghiệp không?”
Kazu Noyama giật mình, hấp tấp mời chào như vậy…… Hay là lại thăm dò, chẳng lẽ đối phương nhận định mình sẽ tùy tiện quyết định trong bất cứ tình huống nào.
Quên đi, mặc kệ hắn… Nghĩ rồi Kazu Noyama chợt cười khổ nói:
“Đa tạ ý tốt của các hạ, nhưng ta vốn không có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không có ý nghĩ thành lập công sự nghiệp, tạm thời chỉ muốn lưu lạc khắp nơi tu luyện kiếm đạo, xin các hạ lượng thứ, vạn phần xin lỗi.”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp mang theo kiên định không thể dao động.