Chương 145: Chuyện kiếp trước về Trọng Dương Thị
- Trang Chủ
- Vạn Kiếp Phúc Hắc Yêu Tôi - Ni Vô Ngả
- Chương 145: Chuyện kiếp trước về Trọng Dương Thị
Cô cũng chỉ nói vậy thôi mà, cô đâu có nặng lời lắm đâu…
“Anh nhạy cảm quá!”
Cô hôn lên môi anh, lại ôm anh vào lòng, xoa lưng anh. Lúc anh say rồi làm nũng lại giống như đứa trẻ, cô vừa thương vừa buồn.
Từ đó về sau, cô rất hạn chế nói với anh mấy lời như vậy. Mà anh đã tự giác lại càng thêm cẩn trọng trong việc giao tiếp với phái nữ khác ngoài cô. Bất kể là ai, đã cố ý vượt quá giới hạn anh cũng không nể mặt mà thẳng thừng từ chối rất phũ phàng.
Nhiều năm sau này, cũng có đối thủ gài con gái vào muốn chơi xấu phá hoại tình cảm của hai người nhưng thất bại, hắn ta định trả thù anh với lý do anh từ chối phũ phàng với con gái họ nhưng đâu dễ dàng gì đạt được mục đích. Bởi ngoài thế lực của Lục gia, sau lưng anh còn có cả một Hàn Thị sừng sững kia mà.
Có một số người không biết liêm sỉ, thấy người ta có gia đình rồi nhưng lại cố ý sà vào. Như vậy, kết cục chỉ có giống Hoàng Cẩm Huyền mà thôi. Chưa đợi trả thù anh thì anh đã tấn công trước một bước rồi.
…
Hàn Triết Mẫn ngày càng lớn, Hàn Triết lại càng già đi, vài năm qua đến hiện tại anh cũng đã sắp sang đầu bốn rồi thế nhưng vẫn chưa lấy vợ, điều đó khiến Hàn Triết Mẫn và Hạ Kiều Nghi đâm ra phải suy nghĩ.
Từ ngày cô và Lục Đông Phong chính thức đăng ký kết hôn, thái độ Hàn Triết đối với Lục Đông Phong đã tốt hơn nhiều, không lúc nào cũng ‘tên này, tên nọ’ nữa. Nhớ hôm Lục Đông Phong và hai mẹ ép cô nhận lời cầu hôn của anh, cô đã gọi báo cho anh ấy hôm sau cô sẽ đi đăng ký kết hôn, cô thấy Hàn Triết đột nhiên im lặng trong điện thoại, cô gọi mấy câu mà không nghe thì đành tắt máy.
Tối đó, cô nhận được tin nhắn của Hàn Triết Mẫn nói rằng:
[Chị, không biết ba bị sao, chiều ba nghe điện thoại của ai xong đã chết lặng đi một lúc lâu… Tâm trạng ba xuống dốc không phanh, em hỏi ba thì ba mắng em ‘phiền phức’ rồi bỏ đi. Nhưng em đã kịp thấy… hốc mắt của ba đỏ hoe…]
Trái tim hẫng đi một nhịp, không phải vì cô tiếc nuối anh ấy chỉ là cô hiểu được cảm giác đó của anh. Suy cho cùng, đời trước hay đời này thì đây cũng là lần đầu tiên anh ấy nghe cô nói kết hôn với người khác. Anh ấy tổn thương hay buồn bã cô cũng không biết.
Mấy hôm liền sau đó, cô đã gọi cho anh ấy, anh ấy không nghe. Đến nhà, anh ấy không gặp. Cô cứ nghĩ vậy là buông xuôi rồi, ai ngờ một ngày anh ấy đã chủ động tới nhà vợ chồng cô, còn đem theo rất nhiều quà cưới và của hồi môn cho cô. Anh ấy tuyên bố nếu Lục Đông Phong làm tổn thương cô, anh ấy bằng giá nào cũng sẽ ‘giết chết’ anh.
Bình thường, Lục Đông Phong còn cho rằng người này tới ra oai. Nhưng vì biết kiếp trước của cô và cả chuyện Hàn Triết cũng trọng sinh nên hiếm hoi có lần nào anh lại hạ mình trước Hàn Triết, hứa rằng sẽ mãi bảo vệ cô. Cô không nhớ rõ, hôm ấy cô đã nói gì với Hàn Triết, đến mức xúc động ôm chầm lấy anh ấy… ấn tượng sót lại chỉ còn là đôi mắt đầy ghen tuông của Lục Đông Phong thôi.
Với vai trò là người anh vợ, Hàn Triết đối với Lục Đông Phong đã hòa nhã hơn nhiều. Thi thoảng hai người cũng sẽ trò chuyện với nhau về những phi vụ kinh doanh hoặc chính trị… bởi cũng có điểm chung là Hàn Thiên Dương và Hàn Thị nên càng nói càng thấy hợp. Lục Đông Phong tất nhiên mượn cơ hội đó mà hỏi dò về kiếp trước hòng kiểm tra xem vợ của mình có dấu diếm chuyện gì hay không.
Hàn Triết cũng hơi bất ngờ khi cô kể chuyện này cho Lục Đông Phong nghe, sau khi ngẫm nghĩ kỹ thái độ của Lục Đông Phong, anh ấy mới yên tâm nói chuyện. Không những vậy, câu đầu tiên anh ấy nói với Lục Đông Phong là:
“Đời trước tôi và cậu cũng chẳng có thân thiết gì, ấn tượng lớn nhất của tôi về cậu chính là một thằng mê gái đến mù mắt mà thôi. Cũng may, kiếp này cậu đã khác rồi, không còn bị con nhỏ kia xoay như chong chóng nữa.”
Lục Đông Phong không nghĩ vào miệng người khác, anh của kiếp trước không si tình như vợ anh nói mà lại là một tên điên cắm đầu vì tình yêu như thế. Nhưng anh không hiểu sao mình không ghét, ngược lại còn yêu thích điều đó… để thiên hạ đều biết anh vì cô mà điên cuồng. Hahaha.
Nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên đắc ý của anh, Hàn Triết chẹp chẹp miệng bất đắc dĩ:
“Nói chung cũng không trách được cậu, đời trước Hạ Kiều Nghi không thể dứt được Trọng Quân Dương, đâm ra cả cậu và tôi đều bị tác động quấy nhiễu. Nếu không, đã không để cho hắn lớn mạnh đến mức…”
Hàn Triết cũng không biết miêu tả về Trọng Quân Dương thế nào.
“Đến mức nào?”
Lục Đông Phong thúc giục vì tò mò.
Hàn Triết dừng một chút, lại thở dài:
“Cậu có thể hình dung không, ngày ở tòa án… tôi, con bé và cả cậu đều thân tàn ma dại. Còn hắn ta… đứng trên bục cao dõi mắt xuống chờ chúng ta chết. Trọng Quân Dương càng về những năm cuối của kiếp trước càng tàn nhẫn, hắn ra tay không từ thủ đoạn… Lục gia của cậu cũng điêu đứng vì hắn là đủ hiểu rồi.”
Khi nói mấy lời này, Lục Đông Phong tinh ý phát hiện trong ánh mắt Hàn Triết ẩn chứa một tia thù địch mạnh mẽ. Hẳn là những lời này không hề nói quá lên, thậm chí, còn không tàn nhẫn bằng đời thực.
Lục Đông Phong nghe mà ngứa dạ trong lòng, anh không kìm được lại hỏi:
“Khi ấy, Hàn Thị đang ở đâu?”
Hàn Triết hơi suy tư:
“Trước khi bị người của sở cảnh sát tóm được, tôi có nghe ngóng được chút thông tin…”
Lúc ấy, ngoại trừ cảnh sát, còn có người của Trọng Quân Dương đuổi giết tận cùng. Bên cạnh Hàn Triết đàn em chết ngày càng nhiều, sau cùng chỉ còn lại vài tên… Tuy nhiên, một năm trước khi anh bị bắt vào tù, người của Trọng Quân Dương đột nhiên ít xuất hiện hẳn… Nghe đồn là do có sự xuất hiện của tập đoàn X gây trở ngại cho Trọng Dương Thị.
Thế nhưng, Trọng Dương Thị khi đó cũng đã lớn mạnh nên việc tập đoàn X phải mất nhiều thời gian hơn để đấu đá với Trọng Quân Dương cũng là chuyện dễ hiểu.
Chuyện này Hạ Kiều Nghi không hề biết, bởi cô bị bắt vào tù trước anh mấy năm. Nên những việc này, lần đầu tiên Lục Đông Phong nghe được. Anh hỏi ra nghi ngờ của mình:
“Vậy ra, lúc đó anh đã biết tập đoàn X là người của chính phủ nên lần này trọng sinh về mới cố ý gửi thư nặc danh tố cáo tới người bên chính phủ đúng không?”
Hàn Triết lại một lần nữa bất ngờ vì chuyện thư nặc danh:
“Sao cậu biết?”
Lục Đông Phong giống như được khai sáng:
“Quả nhiên là vậy…”
Tất nhiên, đầu tin của anh cũng rất bí ẩn, những tin tức mật đều qua tai của anh.
“Trọng Quân Dương và Trọng Dương Thị đời trước như vậy, bảo sao vợ em lại thế…”
Kiếp trước, Hạ Kiều Nghi sống chết vì ‘anh Quân Dương’.
Kiếp này, Hàn Triết nhất định phải dập chết Trọng Dương Thị.
Anh thở hắt một cái, đột nhiên bắt tay Hàn Triết:
“Cảm ơn… cảm ơn anh rất nhiều.”
Nếu không có Hàn Triết đem theo ký ức kiếp trước tố thư nặc danh, chỉ sợ giờ Trọng Dương Thị đã sừng sững trước gió. Hạ Kiều Nghi và anh đâu có ngày yên bình như thế này.
Hàn Triết cũng thầm cảm tạ chính mình.
Nhưng anh ấy lại dùng giọng mỉa mai với Lục Đông Phong:
“Vậy mà ngày đó cậu còn chính trực giúp người ta cơ đấy! May mà khi đó tôi đã biết nên đi trước một bước, nếu không giờ cậu mất vợ, còn tôi mất em…”
Hàn Triết đột nhiên dừng lại. Chữ ‘em gái’ chưa nói hết đều bị anh nuốt xuống.
Lục Đông Phong cũng nhận ra, nhưng nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Dù sao, việc tình tay ba giữa ba người rất nhạy cảm. Cho đến khi Hàn Triết ra về, anh mới dõng dạc tuyên bố:
“Vợ là vợ em, anh đừng hòng cướp.”
Hàn Triết nhăn mặt mắng anh ‘đồ điên’ rồi rời đi.
Thật ra, việc cướp người anh ấy có thể làm, chỉ là anh ấy không nỡ giương mắt nhìn Hạ Kiều Nghi đau khổ nữa. Cô xứng đáng có được sự yên bình, xứng đáng có được loại hạnh phúc giản đơn đó.
…