Chương 139: Trúng thuốc
Nhìn Lục Đông Phong nằm mê man trên giường, đôi mắt chị ta hiện lên những tia ác ý.
Kể từ ngày từ hôn với Lục gia, Hoàng Cẩm Huyền vẫn luôn không cam tâm. Chị ta cố ý để cho cha mình đi nói với Lục phu nhân là mình bị tâm lý để bà rủ lòng áy náy, nhưng bà ta thậm chí còn không thèm để mắt tới. Không những thế, bà còn tỏ thái độ chấp thuận Hạ Kiều Nghi làm con dâu và đá chị ta sang một bên.
Uổng công bao năm nay, Hoàng Cẩm Huyền đã cố gắng ra sức nịnh nọt bà ta, cùng bà ta tạo dựng quan hệ ‘bác con’ thân thiết. Chị ta đã từng cho rằng, giữa mình và Đoàn Yên Miên thực sự gần gũi như ruột thịt, thực sự suy nghĩ cho nhau.
Nhưng không…
Sự thật thì Đoàn Yên Miên chỉ là suy nghĩ cho danh tiếng của bản thân bà ta mà thôi. Thấy Hạ Kiều Nghi được nhiều người để mắt tới, bà ta liền ích kỷ muốn sở hữu Hạ Kiều Nghi.
Hạ Kiều Nghi đắc thắng gì chứ… một ngày không xa, khi cô hết giá trị… Đoàn Yên Miên sẽ lại tìm cách đá cô ra chuồng gà như tôi mà thôi.
Phải, chính Hoàng Cẩm Huyền là người đã bình luận vào bài viết của Đoàn Yên Miên khiến bà ta bị không ít người vào mắng mỏ. Chị ta hả hê lắm.
Cớ gì, bây giờ bọn họ vẫn được hạnh phúc mà chị ta phải chịu khổ sở.
Reng reng.
Điện thoại của Lục Đông Phong kêu lên trong túi của anh, Hoàng Cẩm Huyền thoáng giật mình, xong thì lấy ra xem. Nhìn thấy danh bạ người gọi là ‘Vợ iu’, chị ta trào phúng cười một cái rồi ném nó xuống đất. Nhưng điện thoại vẫn kêu inh ỏi không ngừng, chị ta tức giận nâng chân đạp nát màn hình điện thoại.
Hình ảnh đôi trai gái trên màn hình đã tắt ngấm, đen sì.
Hoàng Cẩm Huyền ngã đè lên người Lục Đông Phong:
“Đông Phong, em yêu anh như vậy… tại sao anh lại nhẫn tâm làm tổn thương em?”
“Anh và cô ta yêu nhau đến mức nào… để em xem, sau khi chúng ta thuộc về nhau rồi, cô ta có còn giữ nguyên tình cảm với anh được hay không?”
“Anh chưa từng thử quen em, tại sao lại chê em nhàm chán?”
Suốt mấy tháng nay, nhà họ Hoàng mang tiếng đã rời khỏi thành phố H để sang nước ngoài sinh sống. Thế nhưng, chỉ có cha mẹ chị ta là đi, còn chị ta vẫn cố chấp ở lại vì anh, và vẫn luôn theo dõi động thái của anh.
Hai ngày trước, khi biết anh có bữa tiệc tại khách sạn này, chị ta không dám chắc chắn đã thử tìm tới vị chính khách kia. Người nọ vừa hay là chỗ quen biết của cả Lục gia và Hoàng gia, trước đó ông ta từng rất thích Hoàng Cẩm Huyền và Lục Đông Phong cho nên dưới sự khóc lóc cầu xin… Ông ta đã mắt nhắm, mắt mở để Hoàng Cẩm Huyền bày trò tại khách sạn của mình.
Hoàng Cẩm Huyền sẽ lưu lại khoảnh khắc của đêm nay và gửi cho Đoàn Yên Miên, đến lúc đó, chị ta muốn xem thử Đoàn Yên Miên sẽ phản ứng thế nào.
Hoặc là chấp nhận chị ta gả cho Lục Đông Phong. Hoặc chấp nhận con trai cưng của bà ta lộ video nhạy cảm ra ngoài. Phải biết, với tình hình Lục Đông Phong như vậy, nếu không may xảy ra scandal thì cả đời này cũng đừng mong thăng tiến được nữa.
Hoàng Cẩm Huyền giờ phút này chỉ có thể làm liều, một là ăn cả, hai mà ngã sẽ ngã cùng với đám người này, không để bản thân chịu thiệt một mình. Dù sao chị ta bây giờ cũng chỉ cần anh thôi, ánh mắt của người đời thế nào còn quan trọng gì nữa sao?
Hoàng Cẩm Huyền đặt nụ hôn lên trên môi Lục Đông Phong, đã nhiều lần chị ta khao khát có được anh. Bây giờ thì đã như ý nguyện.
Lục Đông Phong chỉ ngất tạm thời, cho nên khi có xúc tác anh đã nhanh chóng tỉnh lại. Nhưng bởi vì có tác dụng của thuốc kích dục cho nên đôi mắt anh nhìn không rõ, mơ màng tưởng rằng người kia là Hạ Kiều Nghi.
“Nghi…”
Anh nặng nề cất tiếng gọi, phản ứng của thuốc khiến hạ bộ đau nhức cần nơi giải tỏa. Anh đã vòng ôm lấy người kia. Bàn tay đàn ông nhanh chóng gỡ bỏ đồ trên người đối phương, nhưng càng gỡ càng cảm thấy có gì không đúng.
Trong đầu anh, hai làn suy nghĩ cứ mãi đấu tranh. Đến khi người kia khẽ gọi một tiếng ‘Đông Phong’ thì anh giống như trúng phải bả đã đẩy người trước mắt ra xa khiến ả ngã lăn ra đất đau điếng.
“Cô, cô là ai?”
Lục Đông Phong ra sức dụi mắt, lại đập liên tục vào đầu óc đang mơ màng của mình, khi nhìn rõ, sắc mặt đã trở nên hung tợn:
“Hoàng Cẩm Huyền… là cô?”
Anh vùng dậy từ trên giường, có rất nhiều câu hỏi nhưng anh biết mình không có nhiều thời gian trước khi tác dụng của thuốc khiến anh mất kiểm soát. Anh nhanh chóng lao ra ngoài.
Phía sau, Hoàng Cẩm Huyền vội vàng ôm lấy chân anh:
“Anh à, anh ở lại với em đi mà… Xin anh…”
“Cút.”
Lục Đông Phong dùng sức hất người kia văng ra.
Trần đời, anh ghét nhất là loại người ti tiện chơi xấu sau lưng người khác như vậy. Dù là đàn ông hay đàn bà, đã giở thủ đoạn bần hèn ảnh hưởng đến hạnh phúc hôn nhân của người khác thế này đều đáng bị khinh miệt.
Bởi vì Hoàng Cẩm Huyền còn mất thời gian chỉnh lại đồ và ổn định cơn đau va đập với nền nhà, cho nên khi chị ta đuổi theo anh ra bên ngoài thì đã không thấy anh đâu cả. Chị ta tức giận gọi điện thoại cho hai tên đàn em ra lệnh:
“Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm thấy anh ấy cho tôi, nhanh.”
…
Lục Đông Phong bỏ trốn vào trong nhà vệ sinh nam, lúc này bên trong không có ai. Anh vặn mở vòi nước, hất nước lạnh vào mặt mình để lấy lại chút tỉnh táo, nhưng có lẽ do liều thuốc mạnh cho nên nước lạnh cũng không có tác dụng.
Nghe thấy động tĩnh người đi tới, anh đã trốn vào trong toa nhà vệ sinh đóng chặt cửa.
“Mẹ nó, tìm xem thằng đó nó có ở đây không?”
“Dở hơi thật chứ, gái dâng tận mồm rồi còn không biết đường chơi, mất công đi hành chúng ta.”
Lục Đông Phong thở dốc trong toa vệ sinh, vừa phải chống chọi với cơn đau bên dưới, vừa phải giữ lý trí. Anh đã đoán ra bọn họ là người của Hoàng Cẩm Huyền. Ngay lúc đó, hai tên kia cũng phát hiện ra trong toa vệ sinh có người.
Bọn hắn ban đầu gõ cửa dò thám:
“Trong đây có người không?”
Không tiếng trả lời.
Hai tên đó nhìn nhau, phân vân không biết có nên phá cửa xông vào hay không thì lúc này, cánh cửa đột nhiên bật mở đập thẳng vào người bọn chúng. Lục Đông Phong cầm vòi xịt trực tiếp xịt vào mặt hai tên đó. Lực nước từ vòi xịt mạnh khiến chúng đau đớn tránh về phía sau.
Anh dùng chút lý trí cuối cùng lao đến đánh nhau với hai tên đàn em của Hoàng Cẩm Huyền. Bọn chúng bị liên hoàn cước đánh bất ngờ, kết cục một tên gục ra đất, một tên vội vàng bỏ chạy ra bên ngoài.
Lục Đông Phong lắc mạnh đầu để lấy lại tỉnh táo nhìn tên nằm bẹp dưới đất, không quan tâm hắn đã chết hay chưa, anh lục tìm trong túi hắn mở khóa vân tay của hắn ta sau đó dùng điện thoại hắn gọi đến số điện thoại khắc sâu trong đầu anh.
Lúc đó, Hạ Kiều Nghi đang lái xe trên đường gần tới nơi, cô thử gọi cho Lục Đông Phong thêm mấy cuộc mà vẫn báo thuê bao. Đúng lúc nhận được cuộc gọi từ số lạ, cô không chần chừ nghe ngay.
“Nghi… cứu anh…”
Nghe chất giọng nặng nề bên trong điện thoại, Hạ Kiều Nghi càng thêm lo lắng, cô cuống quýt hỏi:
“Anh, đã xảy ra chuyện gì?”
Anh không kịp giải thích nhiều, chỉ kịp báo cho cô số tầng và vị trí mà anh ở. Sau đó, không đợi được nữa, anh đã lao vào trong toa nhà vệ sinh, trong lúc chờ cô đến, anh phải tự giải thoát cho chính mình trước.
Nếu không, anh sợ anh sẽ chết mất.
Hạ Kiều Nghi đầu bên kia vội vàng tăng tốc lái xe tới vị trí của anh. Chưa bao giờ cô thấy phải cảm ơn trình lái xe như bay của mình đến thế. Nhưng từ lúc tới đây, cô đã bị bảo vệ chặn bên ngoài với lý do: đây là nơi tổ chức tiệc quan trọng, người ngoài không thể đi vào.
Dù cô đã giải thích cô là bạn gái của Lục Đông Phong họ vẫn không tin và không cho cô bước qua.
Sau khi làm loạn một hồi không có kết quả, cô đã gọi điện thoại cho Đoàn Yên Miên. Đáng lý cô nên gọi cho Lục Đông Phương, nhưng cô lại không có số ông, cho nên chỉ đành gọi qua mạng cho bà.
Đoàn Yên Miên đang đi ăn với hội chị em, cũng khá bất ngờ khi lần đầu tiên cô chủ động gọi cho bà.
Bà nghe máy, giọng nói trước mặt hội chị em có chút nhẹ nhàng tình cảm:
“Sao thế?”
Hạ Kiều Nghi cuống quýt nói với bà:
“Bác ơi, bác giúp cháu với.”
Sắc mặt Đoàn Yên Miên không hiểu chuyện gì, sau khi nghe cô nói thì đã hừng hực tức giận.
“Cô đưa máy cho tên đó đi.”
Hạ Kiều Nghi đưa máy cho tên bảo vệ, Đoàn Yên Miên đã lớn giọng:
“Tôi là mẹ của Lục Đông Phong, tôi đề nghị các cậu cho bạn gái của con tôi đi qua.”
Thấy bảo vệ không nói, bà quát ầm lên:
“Con trai của tôi đang gặp nguy hiểm, vậy mà các người dám cản người của tôi tới cứu thằng bé. Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì, các người có gánh nổi không hả?”
Tất nhiên, bảo vệ làm sao chỉ vì một cuộc gọi này mà tin.
“Xin lỗi phu nhân, chúng tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ? Nói đi, sếp của các người là ai, để tôi xem, nhiệm vụ của các người to lớn cỡ nào mà dám vượt mặt Lục gia chúng tôi?”
Nghe bà thét lớn không chịu dừng lại, tên bảo vệ chỉ còn cách nói ra:
“Xin phu nhân trao đổi lại với Tô Thiếu tướng.”
Biết là ai, bà lập tức tắt máy. Lại tiện miệng chửi thề:
“Con mẹ nó, cứ tưởng là ai… Hóa ra chỉ là một thằng hèn mà dám gây khó dễ cho chúng ta.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy chị?”
Mấy người chị em thân thiết đã vội hỏi han.