Chương 138: Ở chung
“Tuyệt quá.”
Sự xuất hiện của Lục Ái Ái, mọi người đều vui trừ Lục Đông Phong.
Nhưng thôi đành kệ vậy, để Lục Ái Ái ở lại tạo trò vui cho vợ tương lai của anh cũng không tồi.
Lúc mọi người ăn uống ở một bên, Hạ Lam đã bê một đĩa thịt nướng đi tới chỗ Lục phu nhân đang nằm hưởng thụ trên chiếc ghế nằm đặt gần hồ bơi. Nghe có tiếng động, Đoàn Yên Miên đưa mắt nhìn qua.
Hạ Lam người đơn giản đối diện với đôi mắt thâm sâu của Đoàn Yên Miên có chút trái ngược.
“Mời chị dùng thịt.”
Đoàn Yên Miên nhận lấy đĩa thịt từ tay bà:
“Cảm ơn.”
Khách quan mà nói thì trên người Hạ Lam, Đoàn Yên Miên cảm giác rất nhẹ nhàng thư thái… thần thái này khó ai có được. Cả Hạ Kiều Nghi và Hạ Lam nếu trải lên người bộ đồ hàng hiệu, chắc chắn sẽ không nhận ra được là người có xuất thân thấp kém. Khí chất kiêu ngạo từ trong máu khiến người ta có cảm tình.
“Sắp tới con em ở tạm nơi này, nếu có gì sai sót mong chị bỏ qua cho con bé.”
Hạ Lam nói một câu mang tính chất gửi gắm.
Đoàn Yên Miên ngồi thẳng dậy:
“Cô yên tâm đi, tôi không ở đây. Vả lại, Đoàn Yên Miên tôi trước giờ thích ra thích, ghét ra ghét. Nếu tôi đã đồng ý để con bé tới đây, thì sẽ không rảnh rỗi tới mức hằng ngày kiếm chuyện với con bé.”
Thấy Hạ Lam cười khẽ gật đầu cảm ơn, bà lại nói:
“Hôm trước sinh nhật chồng tôi có tặng con bé một căn nhà gần chỗ này, bà chuyển tới đó ở cho gần. Mất công đi đi lại lại với con cái vất vả.”
Hạ Lam bất ngờ, rõ ràng chưa từng nghe tới việc này.
Thấy biểu hiện của bà, Đoàn Yên Miên khó hiểu nhìn về phía Lục Đông Phong và Hạ Kiều Nghi đang vui vẻ với nhau. Nghĩ bụng không biết bà có lỡ nói ra chuyện gì không nên nói hay không?
Hạ Lam thì rất muốn hỏi thêm, nhưng không biết lựa lời thế nào. Cho nên bà đành kiếm cớ rồi quay lại chỗ con gái của mình.
Bữa tiệc nhỏ kết thúc, đến đầu giờ chiều sau khi nghỉ ngơi một giấc thì ai về nhà nấy. Hạ Lam được Hạ Kiều Nghi lái xe đưa về. Ngồi trong chiếc xe sang trọng, người cầm lái lại là con gái của mình… lòng bà có chút buồn rầu.
“Con à, có phải ngoài chiếc xe này, Lục gia còn tặng con thứ gì khác đúng không?”
Cô quay sang nhìn bà, rồi lại nhanh chóng nhìn về phía trước, lấy lý do tập trung lái xe để lảng tránh ánh mắt bà.
“Sao mẹ lại hỏi vậy?”
Bà không giấu diếm, nói:
“Nãy mẹ thấy Lục phu nhân nói vậy.”
Thấy thế, cô cũng không che đậy thêm nữa:
“Vâng, nhà là ba của anh ấy tặng cho con, nhưng con biết ý đồ của ông ấy… Chỉ là con nghĩ mẹ sẽ không thích, nên mới không muốn nói với mẹ.”
Hạ Lam hiểu ra lý do vì sao con gái không nói, bà liền gật đầu:
“Mẹ hiểu rồi.”
Hạ Kiều Nghi chợt đùa:
“Mẹ có muốn tới đó không, đó là căn hộ trong khu sinh thái của Lamen House, tuyệt lắm đó.”
“Thôi thôi, mẹ ở nhà của mình vẫn quen hơn.”
Thật ra, nếu như là bà, bà tuyệt đối không nhận. Nhưng con gái của bà thì khác, con có những suy tính riêng, chỉ cần không phải đồ trộm cắp thì bà hoàn toàn ủng hộ. Cho dù mẹ con bà có bị mang tiếng là đào mỏ đi chăng nữa, người trong cuộc mới thực sự hiểu được vấn đề.
Về tới nhà, cô nói với mẹ:
“Con sẽ thường xuyên về với mẹ, mẹ đừng buồn ạ.”
“Ừ, gần hai năm con đi học đại học thì mẹ cũng quen rồi.”
Nhìn bà lên nhà, cô mới yên tâm rời đi.
…
Chớp mắt một cái, thành phố H đã chuyển sang ngày đông giá rét.
Từ ngày chuyển tới ở với Lục Đông Phong, Hạ Kiều Nghi cảm thấy mọi thứ khá ổn. Ban ngày cô đi học, đi làm qua qua lại lại giữa bên cô Mai và bác Đàm, buổi tối cô lại ‘làm việc’ cùng Lục Đông Phong.
Vì có Lục Ái Ái giám sát, cho nên Lục Đông Phong cũng tém tém lại. Thời gian ban ngày anh cũng đi làm, chỉ có tối là vui vẻ với cô. Những ngày thích nhất là những ngày cô không phải đi học, cũng chỉ cần làm việc online. Hai người ở nhà tình tình cảm cảm đong đầy không ngớt.
Việc ngồi với nhau trò chuyện tâm sự, hay là cùng nhau làm công việc của riêng mình chính là thú vui tao nhã của hai người. Lục Ái Ái hay nói cô và anh có thói quen như mấy cặp vợ chồng già. Cả hai người đều hài lòng với cuộc sống như vậy.
Lục phu nhân thông qua Lục Ái Ái biết được cuộc sống thường nhật của hai người thì hài lòng, nhưng khi bà khoe chuyện này với mấy người chị em của mình thì mấy bà ấy lại nói:
“Kiểu cuộc sống bình bình thế này khéo hai đứa nó còn lâu mới chịu sinh cháu cho chị. Chị phải cẩn thận đấy!”
Ban đầu bà nghe thì không sao, nhưng càng nghĩ bà lại càng lo lắng cho tương lai. Một ngày, bà gọi điện cho Hạ Kiều Nghi, bấy giờ cô cũng có thể thoải mái nghe điện thoại của bà mà không phải suy nghĩ.
Bà nói:
“Hai cô cậu dự tính như thế nào đây?”
Cô chưa hiểu ý của bà, lại âm thầm đoán bà định ép hai người kết hôn, cô nói:
“Bọn cháu chưa tính gì cả ạ.”
Đầu bên kia, Đoàn Yên Miên có vẻ không hài lòng với chất giọng hời hợt của cô. Xong nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy hơi sớm nên bà đè nén cảm xúc trong lòng xuống, chỉ nhắc nhở:
“Tính gì thì tính dần đi thôi, kết hôn sinh con đẩy sớm một chút chẳng chết ai. Sinh con xong để cháu cho vợ chồng tôi nuôi, cô cậu thích phấn đấu sự nghiệp đến bao giờ thì tùy.”
Quả nhiên việc thúc giục con cái kết hôn sinh con là thú vui chung của người có tiền.
Hạ Kiều Nghi qua loa đáp lại, xong thì vội tắt máy.
Cô học hành còn chưa đến đâu, làm sao nghĩ tới việc sinh con được?
Định bụng tối về sẽ kể cho Lục Đông Phong nghe việc mẹ anh đã nhắc hai người, thế nhưng cô lại nhận được tin nhắn của anh:
[Tối nay anh phải đi tiệc rượu, em ở nhà ăn cơm trước đi nhé!]
Mấy bữa tiệc của giới chính khách nhằm gia tăng quan hệ để thăng tiến trong ngành, Lục Đông Phong tiệc nào từ chối được sẽ từ chối còn không thì vẫn cứ phải đi. Từ ngày công khai nhau ở bữa tiệc Hàn Thị, anh đâm ra lại có cớ dẫn cô đi cùng thường xuyên hơn, nhờ cô mà cản không ít rượu vào người.
Tự dưng lần này không dẫn cô đi cùng, cô lại đâm ra sinh nghi.
[Không cần em đi cùng à?]
Lục Đông Phong mất khoảng năm phút sau mới trả lời:
[Không cần đâu, ngày mai em phải đi công tác từ thiện rồi nên anh không muốn em vất vả.]
Thấy thế, cô thôi không nghĩ linh tinh nữa. Quả thực, cô bây giờ chẳng có mấy khi ngơi tay, lượng công việc chất chồng vẫn luôn chờ cô xử lý tới, tiếng lành đồn xa cũng có mấy người quen của bác Đàm chủ động tìm tới nhờ cô giúp một hai dự án.
Cô cũng được bác Đàm tiến cử tại Cục Thuế, tuy chỉ là cán bộ thời vụ nhưng so với độ tuổi và cô chưa có bằng cấp thì đây đúng là một chuyện rất đặc biệt, cô hình như đã nhận ra có người giúp mình. Nhưng chuyện đó không còn quan trọng, quan trọng là càng nhiều việc, tiền cô kiếm được cũng ngày càng nhiều, tất cả cô đều chuyển về cho mẹ của mình.
Sau khi ăn tối xong, cô ngồi ở thư phòng làm việc. Nơi đây đã được thiết kế thêm một bàn làm việc dành riêng cho cô đặt gần chỗ Lục Đông Phong, kéo rèm là nhìn ra phía bầu trời xa xa có công năng giải tỏa áp lực rất tốt.
Sau khi hoàn thành công việc đã tới hạn chót thời gian nộp theo kế hoạch trong ngày, cô gửi mail cho đối phương là người quản lý của cô tại tập đoàn của cô Mai. Xong xuôi, thở hắt một cái, cô thư thả tựa lưng về phía lưng ghế.
Chẳng mấy khi lại xong công việc và cũng không phải học như hôm nay, bên ngoài trời nhiều sao rất đẹp, cô muốn cùng Lục Đông Phong đi hẹn hò một chút. Vậy nên đã nhắn với anh:
[Anh sắp về chưa?] – [Trời hôm nay rất đẹp, em muốn đi chơi!!!]
Thế nhưng khác với mọi lần, hôm nay Lục Đông Phong đột nhiên không trả lời tin nhắn của cô. Bình thường bận mấy anh cũng sẽ trả lời, cô yên lặng chờ thêm mười lăm phút vẫn không có hồi âm. Trong lòng lại nhớ đến lần giận nhau trước đó, cô không yên tâm gọi cho anh.
Hai cuộc gọi đều không có người bắt máy, đến cuộc thứ ba thì trực tiếp thuê bao. Lòng cô bắt đầu lo lắng như lửa đốt, có khi nào anh đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Cô loay hoay đứng dậy đi thay quần áo, thà rằng bản thân tới chỗ đó đợi anh mà anh không có vấn đề gì còn hơn là ngồi ở nhà hoang mang lo lắng. Chiếc xe lái bon bon trên đường, cũng may anh có thói quen gửi địa chỉ cho cô, nên cô không phải vất vả đi tìm xem anh ở đâu.
Tại khách sạn phía tây thủ đô của một chính khách cấp trung, khách sạn có thiết kế cổ điển chỉ dành riêng cho những vị khách VIP đến nghỉ chân tại thành phố. Nơi này tụ tập đông người, lại thêm là chỗ của người quen cho nên trước đó Lục Đông Phong đã uống không ít rượu, trong lúc không đề phòng anh đã uống phải ly rượu bị bỏ thuốc.
Ngay khi anh nhận ra cơ thể có dấu hiệu bất thường đã vội vàng rời khỏi hội trường mà đi vào trong nhà vệ sinh. Không nghĩ tới, trong lúc đó lại bị hai tên đàn ông mặc đồ của khách sạn đánh lén khiến anh ngất tạm thời.
Bọn họ kéo anh vào thang máy, đi lên tầng trên, tại căn phòng đã được đặt trước đó. Trong căn phòng quả nhiên đã có người chờ sẵn.
“Có cần chúng tôi giúp một tay không?”