Chương 137: Chính thức tới ở
Bà vạch trần ý đồ của anh là vậy. Nhưng khi tắt máy, lại thật sự suy nghĩ bà nên đăng gì.
Bà gọi điện hỏi quân sư Lục Ái Ái. Sau một hồi cặm cụi viết rồi xóa, xóa rồi viết từ dài đến ngắn, từ ngắn lại thu gọn lại thì hai bác cháu đã thực sự đăng được một bài viết rất sến sẩm lên mạng:
‘Người đến, người đi kiểu gì cũng sẽ có người ở lại. Hy vọng, chần chừ rồi sẽ thành những tiếc nuối. Sáng tỏ nhất là việc trân trọng hiện thực.
Ngày ấy chủ Showroom hỏi: Chị mua xe cho con trai à?
Quà là tôi định tặng cho con dâu tương lai nhân dịp sinh nhật con bé.
Lúc được hỏi, tôi không dám nói ra vì sợ họ cười, sợ họ nói Lục gia ngốc nghếch bị đào mỏ. Muốn im lặng và bình yên sống qua ngày, chỉ là lại khiến cho con dâu tương lai phiền lòng vì những tin tức không đáng có.
Có nhiều người tốt bụng vào chỉ cách sống cho Lục gia, tôi cảm ơn, nhưng chúng tôi có cách sống riêng của mình, các bạn không phải chúng tôi thì sao có thể hiểu được? Tôi hy vọng, việc này dừng lại ở đây thôi, mọi thứ đừng nên đi quá xa, đụng đến pháp luật quả thực không hay vì các bạn trẻ đều đang đi học.’
Bài viết kèm theo hình ảnh chiếc xe ở Showroom bà đã chụp và một hai hình ảnh chụp màn hình bài viết tiêu cực ở trong group trường.
Mọi người nhanh chóng cập nhật tin tức, có không ít vị phu nhân vào khen và bình luận ủng hộ.
Nhưng cũng càng nhiều những người vào bày tỏ ý kiến trái chiều. Điển hình như việc có người chất vấn:
“Khi trước, bác cũng từng nói Hoàng Cẩm Huyền là con dâu của mình, bây giờ lại chuyển sang Hạ Kiều Nghi, không rõ mấy hôm nữa bác lại đăng tải hình ảnh của ai lên và nói ‘đây là con dâu của tôi’. Sóng gió đợt trước vỗ thẳng vào mặt Hạ Kiều Nghi cũng là do một tay bác làm, giờ bác nói vậy thì mọi người lại quay sang chất vấn tại sao Hoàng Cẩm Huyền bị bỏ rơi? Làm dâu hào môn cứ tưởng sung sướng thế nào, chứ gặp bà mẹ chồng thích đem thị phi tới cho ‘con dâu tương lai’ thế này cũng phải xem xét lại.”
Đương nhiên bình luận này đã nhảy lên top khiến Lục phu nhân rất tức giận, nhưng quả thực suy nghĩ sâu xa thì chính bà đã tạo thị phi tới cho Hạ Kiều Nghi và cả Hoàng Cẩm Huyền.
Bà cũng chưa nghĩ ra câu trả lời sao cho thỏa đáng, đến Lục Ái Ái cũng nhắc bà tạm thời chưa trả lời vội.
Hạ Kiều Nghi đang tắm mà cũng bị Tô Tịch gõ cửa nói cho biết chuyện này nữa. Cô vội vội vàng vàng tắm cho xong rồi ra ngoài, sau khi xem một hồi lại bất lực thở dài.
Tô Tịch nhắc cô:
“Ái Ái bảo bên chỗ bác gái Lục cũng đang căng thẳng không biết phải trả lời như thế nào. Bình luận này ngày càng có nhiều người vào hưởng ứng rồi…”
Đang lúc mọi người dầu sôi lửa bỏng cãi nhau trên bài viết của Đoàn Yên Miên thì tài khoản của Lục Đông Phong đã để lại một bình luận:
“Tại sao mọi người lại cãi nhau vì chuyện gia đình tôi nhỉ? Chỉ cần hiểu đơn giản sau khi trải qua công cuộc đàm phán thì tình yêu nhỏ bé của chúng tôi đã được gia đình hai bên chấp thuận, việc liên quan đến nhà họ Hoàng cũng đã giải quyết êm đẹp. Vậy là đủ.
Riêng về việc mẹ tôi mua xe cho vợ tương lai của tôi, đó không phải việc gì xấu đáng để lôi ra bàn tán, và tôi cam đoan Lục gia làm bất cứ việc gì cũng đều ở trong trạng thái tỉnh táo không phải bị trúng thuốc hay bị trúng bùa mê như những gì mọi người nói. Với tôi, trước nay việc đầu tư cho bạn gái chưa bao giờ là ngu ngốc, bị nói là mỏ vàng cho cô ấy đào cũng được. Tôi chỉ sợ mình không có đủ khả năng đầu tư cho cô ấy những thứ tốt nhất, chứ không bao giờ tiếc bất cứ thứ gì.
Gần đây cô ấy rất bận rộn trong công việc và việc học của mình, buổi tối về có một chút thời gian nghỉ ngơi cũng bị ảnh hưởng bởi những tin tức tiêu cực này, cũng chỉ có chúng tôi thương cô ấy. Vì tính chất công việc cho nên tôi rất hạn chế chia sẻ về chuyện riêng của gia đình, rất hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta bàn cãi về vấn đề này, dù sao người bị tổn thương cũng không phải các bạn nên việc dừng lại tranh cãi chắc là các bạn sẽ làm được.”
Viết nguyên một sớ dài như vậy, người ta chắc chắn nhận ra Lục Trung tá đang tức giận. Trước nay việc các nhà chính khách lên mạng nói này nói kia là chuyện rất hạn chế. Nhưng vì bảo vệ bạn gái của mình mà anh sẵn sàng đứng ra như thế thật khiến người ta cảm phục.
Những bài viết trong nhóm trường đã bị xóa.
Ngày hôm sau, những người đăng bài đã bị gọi lên đồn cảnh sát. Đáng lý Lục phu nhân chỉ muốn cảnh báo, nhưng bởi vì việc mọi người bình luận quá nhiều khiến cho Lục Đông Phong tức giận.
Anh không muốn nó nằm trong khuôn khổ trường đại học nữa mà những người gây ra phải chịu trách nhiệm pháp luật. Có gan bôi nhọ người khác, phải có gan lãnh hậu quả xứng đáng là ăn phạt hành chính.
Dưới áp lực của Lục Đông Phong và sự ‘hỏi thăm’ của nhiều quan chức cấp cao khác là chỗ thân quen của anh, hiệu trưởng trường đã ban hành công văn về việc văn hóa mạng của sinh viên trường Kinh tế.
Trong công văn thầy đề cập đến việc bạo lực tinh thần và lòng đố kỵ của sinh viên trường mình, phê bình ý thức chung của mọi người. Nó không những ảnh hưởng tới các bạn học mà còn ảnh hưởng nặng nề tới uy tín của trường. Công văn tỏ rõ thái độ cảnh cáo cùng hình phạt chung, nặng nhất là đuổi học với bất cứ một trường hợp nào giống trường hợp của Hạ Kiều Nghi.
‘Các bạn đều đã đủ tuổi chịu trách nhiệm pháp luật, vậy thì thầy yêu cầu các bạn phải có trách nhiệm với từng câu từng chữ mình nói và mình viết.’
Có lẽ sau lần này, Hạ Kiều Nghi càng trở thành tâm điểm để bàn tán, thế nhưng cho dù cô ngồi yên thì họ vẫn cứ thích nói những gì họ thích, thà rằng cứ làm mạnh một cái cho họ biết điều.
Chỉ cần họ không làm trước mặt cô, cô không thấy thì xem như không có. Họ nói không được, họ lên mạng đăng bài không xong. Cho nên cuộc sống những ngày sau đó cô thấy khá êm đềm.
Trên tài khoản của mình cô hay chia sẻ khoảnh khắc làm việc cùng hội từ thiện của trường và bên Cục Thuế của chú Đàm. Hình ảnh chăm chỉ cùng nét dễ thương dần khiến mọi người quên đi chuyện ồn ào đó. Bây giờ, đôi khi cô đăng ảnh, Lục phu nhân cũng ghé qua bình luận chứ không e dè như trước nữa.
Có người nói cô quả là người khéo léo mới khiến cho một người mẹ chồng từ không thích mình lại trở nên thân thiết đến mức này.
Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao Lục phu nhân lại thay đổi thái độ với cô. Nhưng kệ đi, dù sao đó cũng là việc tốt. Chỉ là bà thường hay nhắn tin cho cô thúc giục việc cô dọn tới ở với Lục Đông Phong.
Một hai lần cô không trả lời thì được, chứ nhiều lần thì cô miễn cưỡng nhắn lại là từ chối. Bà liền nhắn tin thuyết phục cô, cô cảm thấy giống như trong giấc mơ, đến mức bà ấy còn tìm tới chỗ mẹ cô. Nhờ mẹ cô thuyết phục cô về ở với Lục Đông Phong.
Mẹ cô là người hiền lành, ban đầu bà e ngại thái độ của Đoàn Yên Miên, nhưng sau thấy người ta đã thay đổi thì mẹ lại rất nhiệt tình. Suy đi tính lại, bà thấy mẹ con Lục Đông Phong nói đúng.
Con gái đi sớm về khuya ăn uống thất thường, về nhà Lục Đông Phong có giúp việc thân thiết chắc chắn sẽ chăm sóc cô chu đáo hơn. Vậy nên, dưới áp lực của mọi người, cô đã chính thức chia tay Tô Tịch để dọn tới biệt thự của Lục Đông Phong ở.
Ngày cô đến, Lục Đông Phong tổ chức party buffet thịt nướng ăn mừng như thể có chuyện gì vui lắm vậy. Bữa tiệc chỉ thiếu mỗi Lục Đông Phương, nhưng ông vắng mặt là đúng, bởi hôm nay Hạ Lam cũng tới.
Đoàn Yên Miên vẫn chưa thực sự cười cười nói nói như mọi người, nhưng ít nhất thái độ của bà cũng dễ chịu hơn khi trước rất nhiều. Đôi khi bà nhìn Hạ Lam gần gũi thân thiết với Lục Đông Phong, bà lại suy tư rằng bao năm qua bà đã một lần nào cùng với con trai như thế hay chưa?
“Mẹ, mẹ xem cô Phúc ướp thịt có hợp khẩu vị không?”
Lục Đông Phong nhắc Hạ Lam.
Hạ Lam nếm một miếng thịt vừa chín mà anh đưa tới, xong thì gật đầu tán thưởng.
“Cô Phúc khéo tay như thế, sau này Kiều Nghi nhà tôi ở đây, hy vọng cô giúp đỡ con bé.”
Cô Phúc cười vui vẻ đáp:
“Vâng phu nhân cứ yên tâm, tôi sẽ không để cô Nghi bỏ sót bữa cơm nào đâu ạ.”
Hạ Kiều Nghi nghe vậy thì đi tới gần:
“Con chỉ qua ở tạm thôi, sao mẹ lại gửi gắm con đi như thể con đã lấy chồng thế…?”
Lục Đông Phong vừa tiện đút miếng thịt đã thổi nguội tới bên môi cô, cô liền nhai nó không thương tiếc.
Anh nói:
“Nếu mẹ ở nhà buồn chán, sao không tới đây ở với bọn con luôn?”
“Thôi thôi, mẹ còn công việc ở nhà hàng nữa.”
Hạ Lam từ chối ngay.
Hạ Kiều Nghi hiểu mẹ của mình, cho nên cô nói:
“Mẹ cứ nghĩ như là con ở ký túc xá ấy, cuối tuần con sẽ về đều đặn.”
Bà khẽ gật đầu.
Lúc này, bên ngoài cổng lớn có tiếng ồn. Vệ sĩ Lục Đông Phong mới tuyển đã mở cửa mời cô Lục Ái Ái vào.
Lục Ái Ái vác theo chiếc vali cỡ lớn đi thẳng ra phía sau hồ bơi nơi tổ chức tiệc. Nhìn thấy cô ấy xách vali, Lục Đông Phong mặt nghệt ra, Lục Ái Ái cười khà khà:
“Nghi à, tớ đến ở với cậu đây. Nhà rộng như vậy, cậu ở chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn, có tớ rồi thì chúng ta cùng vui vẻ thâu đêm suốt sáng nha.”