Chương 136: Cô ấy bị bạo lực mạng
Cô ngại việc công khai người tặng xe cho mình cũng vì sợ thái độ hóng chuyện của mọi người trở nên thái quá. Nhưng cô không nói gì, điều đó vẫn xảy ra.
Trở lại phòng, Tô Tịch nhìn thấy cô đã vội đi tới:
“Nghi, cậu xem, lại có thêm mấy bài viết trên group trường nói về việc cậu có xe mới, còn chụp lén cậu lái xe nữa… Không biết admin của cái nhóm này đã nhận bao nhiêu tiền để duyệt bài, hừ… đọc bình luận của đám người này mà xem, bọn họ ghen tị thì ghen tị chứ sao lại bịa đặt thế này…”
Có nhiều người vào bình luận nói Hạ Kiều Nghi là gái đào mỏ hạng sang, lại nói chuyện của cô và Tô Tịch được chuyển sang phòng xịn hơn là vì quan hệ của cô và Lục Trung tá… Còn nói, Lục gia vớ phải cô sớm muộn gì cũng bị cô đào tận xương tủy, bảo sao Lục phu nhân không thích cô, hẳn là bà đã thấu tỏ loại người tâm cơ như cô rồi.
Cô thở dài, cô không muốn nghe, nhưng tin tức ồn ào ngày càng nhiều. Việc này cũng truyền tới tai của Lục Đông Phong, cô đoán do Lục Ái Ái nằm vùng trong group trường cô nên cô ấy mới có thể mách lẻo với anh chuyện này.
“Anh vừa gọi cho hiệu trưởng, ông ấy đã nói sẽ xử lý chuyện này. Nhưng mà Nghi à…”
Lục Đông Phong nhìn cô qua màn hình, lúc này cô đang tẩy trang trong phòng tắm, tẩy đến phần mắt thì anh vô thức dừng lại.
Bỗng nhiên không nghe anh nói gì, cô dừng lại hành động tẩy trang:
“Sao anh dừng lại?”
Anh khẽ lắc đầu, xong tiếp tục:
“Anh biết việc ồn ào trên mạng lúc trước đã khiến em gặp nhiều phiền phức, nên bây giờ họ mới cố ý phóng đại chuyện chiếc xe lên để nói em… Em thật sự không cân nhắc tới việc sẽ đến ở với anh sao? Mẹ cũng đồng ý rồi mà…”
Đúng vậy, giờ cô có chiếc xe này quả thực không còn phù hợp để ở lại ký túc xá của trường. Nhưng cô cũng thật thích chiếc xe kia, bảo cô vứt xó không đi thì phí của trời, dù sao bây giờ cô còn đi đi lại giữa trường học, Sở Thuế và tập đoàn của cô Mai nữa…
Lúc cô im lặng không trả lời, Lục Đông Phong vẫn kiên nhẫn đợi cô. Đợi cô rửa mặt xong lại đợi cô tháo dây buộc tóc.
Cô nói:
“Thôi để em đi tắm đã, em sẽ suy nghĩ… đằng nào cũng đang ở với Tô Tịch quen, em đi thì cậu ấy biết phải làm sao?”
Lục Đông Phong nói ngay:
“Vậy anh thì sao? Vả lại Tô Tịch cũng chỉ là người dưng nước lã nhưng sau này anh sẽ thành chồng của em mà.”
Thấy cô ngập ngừng không nói, anh tiếp tục:
“Nghi à, em có biết không… không phải anh muốn ghen tuông nhiều làm em cảm thấy mệt mỏi… Nhưng mà, anh cũng có nỗi lòng riêng, ở cơ quan ai cũng trêu anh là tên đàn ông bị cắm sừng… Anh lúc nào cũng phải tỏ ra không quan tâm, thực chất lòng anh cũng biết buồn chứ?”
Lại nữa:
“Anh cảm thấy không an toàn, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi… Chỉ có ở bên em, lòng anh mới yên ổn. Với lại anh cũng muốn chăm sóc cho em, chúng ta sớm muộn gì cũng lấy nhau về… tại sao em lại không đồng ý việc mình về với nhau sớm hơn? Anh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng thật sự vẫn không hiểu được vì sao, hay có phải anh vẫn chưa đủ tốt để em hoàn toàn tin tưởng vào anh hay không?”
Nghe anh nói một tràng, cô lại phiền muộn phủ nhận:
“Không phải đâu, anh rất tốt.”
“Vậy thì vì sao? Bây giờ mẹ anh cũng đã đồng ý, Lục gia chỉ chờ anh đón em về làm dâu… chẳng lẽ là vì em chưa từng có ý định kết hôn với anh?”
“Thôi nào, Lục Đông Phong… anh bắt đầu đi xa rồi đấy.”
Cô phải ngăn anh lại ngay.
Anh vẫn chưa dừng lại, ánh mắt nghi ngờ ‘tra khảo’ cô:
“Này, hay là do em vẫn suy nghĩ về Trọng Quân Dương?”
“Đừng nói nữa. Anh càng nói càng ngớ ngẩn. Người ta ở ký túc xá, đi học chỉ cần chạy vài bước chân là tới… tự dưng bắt em phải lái đi lái về, em cũng thấy lười chứ bộ.”
“À thế à?”
Anh an tâm cười cười nhìn cô.
Cô có chút bực mình:
“Chứ sao nữa? Thôi tắt đây, nói thêm nữa chắc đêm em mới tắm được mất.”
“Đừng… đừng… Nghi…”
Thấy cô định tắt, anh vội ngăn lại.
Cô gắt gỏng:
“Làm sao?”
Anh giở giọng biến thái:
“Đừng tắt điện thoại, đêm muộn rồi anh sợ em tắm bị đột quỵ, anh phải trông em.”
“Đồ điên.”
Cô mắng anh một câu, xong lập tức tắt ngay. Chỉ là miệng lại cười thẹn mắng anh ‘dở hơi’.
Lục Đông Phong đầu bên kia có chút tiếc nuối vì không được xem cô tắm. Thế nhưng tâm trạng anh cũng đã khá hơn nhiều so với lúc xem mấy tin tức tiêu cực về cô.
Anh lấy điện thoại gọi cho mẹ của mình. Đầu bên kia Đoàn Yên Miên vừa xem bài viết của Mai Ngôn đăng ảnh chụp chung đầy thân thiết với Hạ Kiều Nghi ở nhà hàng, bà đã vốn không vui, đúng lúc con trai gọi liền nghe máy ngay:
“Mẹ nghe?”
Lục Đông Phong cố ý làm chất giọng ngàn ngạt:
“Mẹ, mẹ biết chuyện gì chưa?”
“Sao, con ốm à?”
Bà quan tâm.
Bà cảm thấy từ ngày bà đồng ý cho Hạ Kiều Nghi và con trai thì con trai đã thân thiết với bà hơn một chút xíu.
“Con chưa ốm, nhưng sắp stress đến ốm rồi.”
Bà giở giọng biết tỏng ra nói:
“Lại là chuyện của con bé Nghi kia chứ gì?”
“Mẹ biết rồi à?”
Anh hơi bất ngờ.
Bà nói:
“Chả biết thì sao, nó đi ăn với Mai Ngôn thân thiết như thế, có quan tâm gì đến nhà chúng ta suy nghĩ như thế nào đâu?”
“…”
Anh thở dài:
“Thật ra chuyện đó không quan trọng đâu mẹ, chỉ cần cô ấy về ở với con thì mọi chuyện tự nhiên lại ổn.”
Nhớ đến cô chưa trả lời câu hỏi của bà mà chỉ thả tim tin nhắn, bà cũng không hiểu nổi đứa con gái này suy nghĩ cái gì:
“Con bé này cứ sao sao ý nhỉ, lắm lúc nó hành động mà mẹ không tài nào hiểu nổi. Nhà chúng ta đã xuống nước như thế rồi mà nó vẫn còn làm kiêu, nếu đổi lại là Cẩm Huyền chỉ sợ mẹ vừa hỏi thì em nó đã vác vali đi luôn rồi ấy chứ?”
“Mẹ, mẹ lại nói gì Nghi vậy?”
Anh không vui khi bà nhắc tới Hoàng Cẩm Huyền.
Bà nghe anh chất vấn mình thì hơi lớn giọng đáp:
“Mẹ làm gì? Cô ta cứ làm như mình là cục kim cương ấy… mẹ có dám nặng lời gì với cô ta sao, mẹ chỉ hỏi cô ta bao giờ định chuyển tới ở với con. Thế mà cô ta cũng không trả lời, tưởng bận lắm ai ngờ là bận đi ăn với Mai Ngôn, nhắc đến lại bực cả mình.”
“…”
Lục Đông Phong nói:
“Kệ đi mẹ, con chưa ghen, mẹ lại tị nạnh làm chi.”
Không để bà cáu thêm, anh đã lảng sang chuyện khác:
“Từ lúc mẹ mua xe cho cô ấy, cô ấy đã bị bạo lực mạng nữa kìa.”
Đoàn Yên Miên cau mày:
“Bạo lực mạng chỗ nào, sao mẹ không biết?”
Anh kể:
“Thì ở trong group trường Kinh tế của cô ấy đấy. Ái Ái nói con mới biết. Đám sinh viên nói cô ấy đào mỏ nhà chúng ta, chửi cô ấy ghê lắm… con đọc được mấy lời họ viết con còn bực chứ đừng nói là cô ấy. Nghi vừa tắt máy nói là đi tắm, cũng không biết cô ấy có đang khóc một mình không nữa…”
Anh cố ý thêm thớt.
Quả nhiên, mẹ anh nghe xong liền không vui.
“Cái lũ này rảnh rỗi không chịu học mà cứ đi chọc ngoáy vào chuyện của người khác thế nhỉ?”
Trước kia, bà cũng hay tin những lời nói trên mạng thành ra ngày càng ác cảm với cô và cho rằng cô đào mỏ con trai mình. Sự thật thì, đều do một mình Lục gia bà đơn phương muốn tặng người ta. Người ta nhận không thôi cũng bị nói nặng lời.
“Nhà chúng ta chưa nói, thiên hạ họ nói làm gì không biết.”
Anh gật đầu đồng tình:
“Mẹ thấy chưa, nếu cứ chạy theo lời nói của bọn họ, biết bao giờ chúng ta mới ổn định.”
“Ừ, ừ. Mẹ biết rồi.”
Bà có chút qua loa, lại nhắc nhở:
“Chuyện đến mức này rồi mà con bé Nghi này nó cứ cố chấp ở lại ký túc xá chật hẹp đó làm gì không biết? Thế nó có nói bao giờ dọn về ở với con không?”
“Con cũng không biết, cô ấy đang suy nghĩ. Nhưng chỉ sợ với tình hình suy diễn của đám người kia con sợ cô ấy sẽ buồn bã mà chia tay con.”
“Đến mức vậy sao?”
Nghe giọng bà căng thẳng, Lục Đông Phong rất hài lòng, lại chỉ bà:
“Vâng, thậm chí còn hơn ấy chứ. Hay là mẹ đứng ra đi mẹ…”
“Đứng thế nào?”
Bà không hiểu ý con trai.
Anh nói:
“Mẹ chỉ cần đăng bài viết, nói rằng xe là mẹ tặng con dâu tương lai thôi, nhắc đám cư dân mạng đó đừng can thiệp vào chuyện nhà chúng ta nữa…”
Bà hơi ngập ngừng:
“Trước mẹ đăng về Cẩm Huyền… liệu người ta có vào bạo lực mạng cả mẹ không?”
“Đấy, mẹ thấy hậu quả chưa?”
Anh lại nhân cơ hội dằn mặt mẹ mình. Bà cũng ngại chứ không phải không.
Sau cùng nghe anh nói:
“Thì con cũng chỉ gợi ý mẹ như thế thôi, còn mẹ có thương con dâu tương lai của mẹ thì mẹ đăng. Không thì thôi, dù sao con trai mẹ có lấy được người ta hay không thì mẹ cũng đâu quan tâm đâu.”