Chương 57: Bất an
“Chậc chậc, trời mưa rồi sao? Vậy là Duẫn vương hôm nay không thể về để ôm ấp ái nhân rồi.”
“Mộ Dung Từ Diên!”, Huyền Du lạnh mặt liếc sang gã, “ngươi thấy mình sống an nhàn quá không có chuyện gì làm đúng không?”
“Ai da, vương gia đừng có dùng vẻ mặt đó nhìn ta chứ. Ta là đang an ủi nha.”, Mộ Dung Từ Diên không sợ chết nói.
Huyền Du đưa mắt nhìn phiến lá trúc đang bật nhảy trong cơn mưa rào, hỏi: “chuyện kia ngươi làm tới đâu rồi?”
“Đã gần xong hết, còn bước cuối, chỉ đợi vương gia mà thôi.”, Mộ Dung Từ Diên lấy từ trong ống tay áo ra một tấm lệnh bài được làm từ vàng rồng nguyên chất. Trên đó khắc chữ Sát đầy sắc sảo và quyền lực.
Huyền Du nhìn tấm lệnh bài Mộ Dung Từ Diên đưa cho mình, nhếch mép cười cầm lấy: “chưa vội, nhưng ta muốn, nhiều nhất một tháng nữa, mọi thứ phải xong.”
Mộ Dung Từ Diên mỉm cười nhu hòa, “chắc chắn sẽ hoàn thành theo ý vương gia.”
Kiếp trước, Mộ Dung Từ Diên đã biết Huyền Du muốn tranh đoạt vương vị. Vậy nên gã đã đưa ra ý kiến muốn Huyền Du lập một đội quân cho riêng mình. Dĩ nhiên việc này là lén lút.
Nhưng khi đó, Huyền Du chỉ vừa làm được một nửa, bỗng cảm thấy không ổn nên đã ngưng lại. Còn nghi ngờ không biết Mộ Dung Từ Diên tại sao lại nảy ra ý định này với mình. Liệu rằng có phải có âm mưu gì không?
Sau đó Huyền Du bắt đầu trì trệ việc này. Dần dần buông tay để mặc Mộ Dung Từ Diên làm mọi thứ. Rồi chỉ một năm sau Mộ Dung Từ Diên lại bị tố nuôi binh riêng.
Ngay trước ngày Mộ Dung Từ Diên bị đưa ra chém đầu. Huyền Du đã đến xem hắn. Khi Mộ Dung Từ Diên thấy Huyền Du, gã chỉ mỉm cười rồi nói: “thần chẳng thể giúp được vương gia nữa rồi.”
Huyền Du ngay lập tức cảm thấy hối hận, rõ ràng Mộ Dung Từ Diên một lòng với hắn. Vậy mà hắn lại đạo đổ đi mọi thứ. Đúng thật nực cười.
Kiếp này sống lại, Huyền Du đã ngay lập tức đưa ra ý kiến này với Mộ Dung Từ Diên. Gã ngay lập tức tán thành, sau đó đúng như dự tính, Sát quân được thành lập tốt đẹp mà không có chút vương víu nào. Thậm chí còn thuận tiện hơn cả kiếp trước.
Vốn dĩ đội quân chỉ vỏn vẹn vài trăm. Nhưng vì kiếp này, Huyền Du ra Sầm Trạch thắng trận. Lại có Quân Mộ Ngọc hay lấy danh hắn để cứu tế lương thực cho người dân ở Sầm Trạch. Vậy nên, khi biết Sát quân được ngầm thành lập, đã rất nhiều người ở Sầm Trạch gia nhập. Đặc biệt là những người có người thân tử trận trong trận chiến đó.
Dưới binh pháp điêu luyện của Mộ Dung Từ Diên, Sát quân được luyện tập rất khắc khe. Cùng với bốn ám vệ thân cận của Huyền Du hỗ trợ, Sát quân liền có thêm gần mấy trăm ám vệ được đào tạo.
Chủ yếu là người ở Sầm Trạch gia nhập, vậy nên căn cứ của Sát quân cũng nằm ở Sầm Trạch. Giáp ranh ranh giới với Giang Nam. Nơi đó rừng rậm um tùm, lại khó đi, nên rất khó tìm thấy.
Việc thành lập Sát quân này ngay cả Quân Mộ Ngọc cũng không biết. Khi trở về liền sẽ nói cho y nghe.
Huyền Du cất lệnh bài vào tay áo, cất xong còn thuận tay đưa tay lên ngực trái của mình xoa nhẹ.
Sáng giờ Huyền Du cứ thấy bất an, tim lâu lâu lại đập liên hồi. Thật sự không biết ở kinh thành có chuyện gì xảy ra không. Hắn muốn về quá…
Đang suy nghĩ mông lung. Bỗng ngay lúc này, giữa không trung xuất hiện một người áo đen có đeo mạng che mặt. Huyền Du cùng Mộ Dung Từ Diên liền lập tức cảnh giác. Mộ Dung Từ Diên xòe cây quạt giấy ra, các nang quạt liền đồng loạt nhô ra nhiều lưỡi dao sắc nhọn.
Huyền Du nhíu mày, hắn hiện không có vũ khí bên người, tên áo đen kia chắc chắn thân thủ rất tốt mới có thể tay không vượt qua được hộ vệ mà vào đến đây. Huyền Du không dám lơ là, bàn tay đã nắm thành quyền, chỉ cần tiếp cận gần, hắn liền sẽ ra tay.
Nhưng ngay lúc này, ngoài người áo đen đang xông về phía Huyền Du ra. Thì bỗng dưng một tốp người áo đen khác từ trong rừng trúc nhảy ra. Ai cũng xông đến người áo đen kia mà ra sát chiêu. Huyền Du tinh ý, liền nhận ra đám người vừa mới xông ra là ám vệ của Quân Mộ Ngọc. Tuy nhiên người kia dường như rất quen thuộc với các chiêu thức của ám vệ Quân gia, vậy nên rất dễ dàng tránh thoát.
Mộ Dung Từ Diên mỉm cười nhìn người áo đen chỉ còn cách Huyền Du vài mét, gã nhanh chóng nhảy ra ngoài tấn công. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, người áo đen kia không tránh kịp, cánh tay liền bị ám khí trên quạt của Mộ Dung Từ Diên chém rách.
Người kia lúc này cũng như diều đứt dây, lập tức ngã xuống đất. Ngược lại, mười ám vệ của Quân gia đồng loạt quỳ xuống hô: “nhị thiếu gia!”
Huyền Du cùng Mộ Dung Từ Diên giật mình.
Quân Mộ Khuynh lúc này mới cố gắng gượng đứng lên. Gỡ mạng che mặt ra hướng Huyền Du yếu ớt nói: “Duẫn vương… Ngươi mau… Mau trở về với ta… A Ngọc…. Gặp chuyện rồi…”
Nói xong liền vô lực ngã ra đất, nhưng Mộ Dung Từ Diên đứng gần đó đã nhanh tay hơn. Gã nhanh chóng phóng tới ôm lấy Quân Mộ Khuynh. Gương mặt y tái nhợt, nhưng đối với Mộ Dung Từ Diên, hắn nhìn xong liền đỏ mặt, vội ôm người chạy vào nhà.
Huyền Du trừng mắt nhìn, không kịp nói gì cũng lao vào trong. Mười ám vệ của Quân gia nhìn nhau, rồi đứng lên đi vào hành lang, dàn thành một hàng, đảm bảo sẽ không để ai tiếp cận được ngôi nhà.
Bên trong phòng, Quân Mộ Khuynh vẫn chưa tỉnh lại. Cả gương mặt y trắng bệch, bờ môi vốn hồng hào nay tái nhợt như bị ngâm trong nước lạnh vài ngày. Ấn đường Quân Mộ Khuynh nhíu chặt, tỏ rõ sự bất an của y.
Mộ Dung Từ Diên sai người gọi đại y đến. Sau đó quay sang Huyền Du: “phiền vương gia ra ngoài một chút.”
Huyền Du: “???”
Mộ Dung Từ Diên bỗng dưng mỉm cười. Thoắt một cái, Huyền Du liền bị đẩy ra ngoài. Cánh cửa sau lưng mạnh mẽ đóng lại.
Huyền Du đen mặt, lòng hắn hiện tại nóng như lửa đốt. Nếu không phải Mộ Dung Từ Diên ngăn cản, hắn đã cho người tạt nước lạnh Quân Mộ Khuynh để bứt y tỉnh dậy, rồi hỏi cho ra lẽ.
“Vương gia, y hiện tại rất yếu ớt, thần bắt mạch thì thấy y bị nhiễm lạnh rất nặng, nếu ngài làm như vậy, chuyện cần hỏi cũng không cần hỏi nữa. Vì ngài đã bức chết y rồi.”
Huyền Du nhớ lại lời trách móc của Mộ Dung Từ Diên mà không khỏi bực bội. Hướng tên ám vệ gần mình nhất hỏi: “bên cạnh Quân Dạ không để lại ai sao?”
Tiềm Hương đứng gần Huyền Du nhất, liền biết hắn đang hỏi mình, nàng hơi cúi đầu một chút, nói: “không có.”
“Ta thấy ở đây chỉ có chín người thôi mà. Một người nữa đâu?”
“Thưa, tiểu Đại đang đi làm nhiệm vụ chủ tử giao cho.”
“Quân Mộ Ngọc giao nhiệm vụ gì?”, Huyền Du nhíu mày.
Tiềm Hương lắc đầu: “cái này thuộc hạ không…”
Huyền Du thò tay vào trong ngực trái lấy lệnh bài mà Quân Mộ Ngọc đưa cho giơ ra, rét lạnh cắt lời: “Bổn vương không muốn nghe lời nói dối!”
Tiềm Hương vừa thấy lệnh bài liền lập tức quỳ xuống, tất cả những người còn lại cũng nhanh chóng quỳ xuống.
“Vương phi sai Tiểu Đại đi thám thính nội tình ở hoàng cung. Chính xác nhất đó là đi theo dõi Càn Dương điện.”, Tiềm Hương thành thật nói.
Đã có lệnh bài ám vệ của Quân gia, thấy lệnh bài như thấy người. Tiềm Hương không thể nói dối được.
Huyền Du híp mắt lại, lồng ngực có chút khó chịu. Cái cảm giác kia lại vấy lên, khiến Huyền Du phải hít sâu một hơi để an ủi trái tim đang bất an của mình.
Huyền Du đưa mắt nhìn lên bầu trời âm u, mưa không ngừng trút xuống như xả lũ, tâm trạng của Huyền Du cũng một lúc tệ đi.
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿