Chương 13: Quân sư
Quân Mộ Ngọc ăn đại vài cái điểm tâm lót dạ, sau đó liền đeo chiếc mạng che mặt lên để che đi dung mạo rồi bước ra khỏi lều.
Quân Mộ Ngọc liếc nhìn xung quanh. Doanh trại tuy là nơi dẹp quân phiến loạn nhưng cũng rất lớn. Chưa kể còn có thêm chi viện từ Hoàng cung đến.
Vì Quân Mộ Ngọc mải mê quan sát nên không để ý có rất nhiều người đi ngang đều bị khí thế thanh thoát không nhiễm bụi trần của y thu hút. Đặc biệt là đôi mắt nâu linh động xinh đẹp.
“Chào quân sư ạ”, nhiều người không kìm được lên tiếng chào hỏi.
Mỗi lần như thế Quân Mộ Ngọc đều gật đầu cho có lệ xem như đáp lại. Tiểu Đại đi đằng sau cũng không khỏi suy nghĩ mông lung.
Kiếp trước sự việc Quân Mộ Ngọc đi theo đến doanh trại này chưa từng diễn ra, bởi lẽ khi ấy, Huyền Du xung phong đi ra Sầm Trạch dẹp loạn, chỉ một tháng sau liền đã chiến thắng trở về. Lại nói, hắn và Quân Mộ Ngọc lúc đó quan hệ rất tệ, làm gì có việc cho y đi theo thế này.
Mọi việc đang diễn ra trước mắt khiến Tiểu Đại cậu cảm thấy tiêu hóa không nổi. Phải chăng kiếp trước và sau khi cậu trọng sinh là hai thế giới khác nhau?!
“A!”, vì mải mê suy nghĩ, Tiểu Đại không chú ý Quân Mộ Ngọc đã đột ngột dừng lại nên sống mũi đập mạnh vào đầu của y.
Quân Mộ Ngọc khẽ lườm Tiểu Đại, cậu biết lỗi liền cúi đầu, “thuộc hạ không cẩn thận, xin thiếu… Quân sư trách phạt!”
Quân Mộ Ngọc im lặng đi tiếp, y muốn đi một vòng thăm dò tình hình trước, sau đó sẽ đi tìm Huyền Du sau.
“Ồ, vị này chắc là Quân sư lừng danh mới đến?”, đang đi thám thính tình hình, Quân Mộ Ngọc rất nhanh đã bị một người cao to chặn đường, giọng nói pha chút mỉa mai.
Quân Mộ Ngọc cũng không lấy làm tức giận mà còn lịch thiệp đáp lại: “các hạ quá khen rồi, chỉ là chút tài mọn, may mắn được nhị hoàng tử trọng dụng nên mới được đi theo làm Quân sư, không biết các hạ đây danh xưng thế nào?”, miệng thì nói thế nhưng trong lòng thầm oán trách Huyền Du, không biết hắn đã tâng bốc y ra sao nữa.
Người kia mang tâm trạng bực bội nghe y nói vậy cũng không biết nên bắt bẻ làm sao, chỉ đành ngồi xuống tảng đá cao kế bên mà hậm hực đáp: “ta tên chỉ có một chữ Lâm, họ Tạ, Tạ Lâm là tên của ta, ngươi có thể gọi ta là Tạ tướng quân!”
Quân Mộ Ngọc lúc này mới gật đầu, “ồ, hóa ra là Tạ tướng quân, ta họ Quân, tên lấy một chữ Dạ, ta cũng vừa mới đến đây, còn cần tướng quân đây chiếu cố nhiều”.
“Hừ! Ta làm sao mà có phúc phận ấy được, Quân sư quá lời rồi! Chỉ là sao Quân sư lại phải đeo mạng che mặt? Là đang mờ ám muốn che giấu chuyện gì sao?”.
“Trời sinh dung mạo ta rất xấu, nếu để Tạ tướng quân và các binh sĩ đây thấy chắc chắn sẽ mất ngủ dài dài, vì thế chỉ đành che đi dung mạo xấu xí của mình mà thôi!”,đối với những kẻ võ tướng như Tạ Lâm đây đều rất dễ đối phó, thuộc kiểu người ăn mềm không ăn cứng. Quân Mộ Ngọc biết rất rõ nên luôn dùng thái độ hòa nhã nói chuyện với gã. Gã có muốn tức giận cũng chẳng tức giận nổi. Tỷ như một câu giải thích đơn giản như vậy nhưng Tạ Lâm cũng không hề hỏi sâu hơn.
“Không biết Tạ tướng quân là đang bực bội chuyện gì? Có thể nói cho tại hạ biết không?”, Quân Mộ Ngọc thấy rất rõ gã đang không vui, liền gợi chuyện hỏi.
Tạ Lâm hậm hực nói: “cũng không có gì, chỉ là đã gần tháng nay mà vẫn chưa dẹp xong đám Nam Man, với cả nhị hoàng tử và đại hoàng tử trước giờ cũng chưa từng hợp tác, cứ cái đà này thế nào cũng xảy ra mâu thuẫn.”
Quân Mộ Ngọc nghe vậy chỉ cười cười: “có mâu thuẫn hay không thì chưa biết, nhưng trước mắt trận chiến tới sẽ đỡ hao hụt về binh khí hơn rất nhiều. Quân Nam Man chắc chắn sẽ không còn hành động cẩu thả nữa.”
Tạ Lâm nghe vậy liền thắc mắc hỏi: “sao Quân sư biết?”
Quân Mộ Ngọc nhìn xung quanh, thấy chỗ họ đứng cũng không có người qua lại nhiều, nhưng để bảo mật, y vẫn dùng âm vực vừa đủ hai người nghe mà nói: “thử hỏi xem tại sao quân Nam Man lại dễ dàng tập kích quân doanh như vậy?”
“Cái này…”, đối với việc này Tạ Lâm thật sự cũng thắc mắc, dù là đánh quân phiến loạn hay chiến tranh một mất một còn thì quân doanh của Bắc Thụy luôn canh gác cẩn trọng, chưa bao giờ lơ là dù chỉ một chút, thử hỏi đã như thế thì tại sao lại bị tập kích dễ dàng như vậy?
Quân Mộ Ngọc quan sát kĩ sắc mặt của Tạ Lâm, y cười như không cười nói: “Tạ tướng quân đây chắc cũng thấy lạ rồi đúng không? Theo ta thì quân doanh có thể có nội gián rồi!”
Quân Mộ Ngọc không nhanh không chậm đưa ra một lời khẳng định. Tạ Lâm bất ngờ đến nổi đứng bật dậy, “ngươi nói gì? Nội gián?”
Quân Mộ Ngọc vội tiến lên đưa tay bịt miệng gã lại, “suỵt, Tạ tướng quân bình tĩnh đã!”
Tạ Lâm dù kinh ngạc nhưng khi nghe Quân Mộ Ngọc nói vậy cũng không còn thất thố nữa, gã lại ngồi xuống hướng mắt nhìn Quân Mộ Ngọc nói tiếp.
“Ta cũng chỉ là phỏng đoán, dù sao quân doanh ở Sầm Trạch cũng canh giữ nghiêm ngặt, bỗng dưng lại bị tập kích có hơi chút kì lạ, lại nói, ngày hôm đó có phải có sự kiện gì diễn ra không?”
Tạ Lâm nghe y nói vậy liền suy ngẫm: “đúng là có… Ngày hôm đó, khu lương thực dữ trữ ở phía Bắc quân doanh bất ngờ bốc cháy, lúc đến nơi ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ quân lương ở khu đó, vì thế bọn ta chia nhau ra kiểm tra kĩ kho lương ở những hướng còn lại.”
Khác với những quốc gia khác, kho lương của quân doanh Bắc Thụy luôn luôn được chia nhỏ và rải rác khắp phía, phòng trường hợp nếu bị phóng hỏa vẫn sẽ không sợ bị thiếu hụt lương thực quá nhiều.
Trùng hợp thay ngày hôm kho lương thực ở phía Bắc bị bốc cháy, trong đêm đó quân Nam Man lại bất ngờ tập kích, quân lính Bắc Thụy lúc này đã chia nhỏ ra kiểm tra các kho lương. Lực lượng ở tiền tuyến rất ít, Huyền Kính Minh cật lực chống trả nhưng địch nhiều ta ít nên mới bị thương.
Quân Mộ Ngọc cười cười, y liền nhỏ giọng nói: “Tạ tướng quân tạm thời đừng manh động, chúng ta cứ từ từ điều tra, dù sao nếu đánh động mọi người ắt hẳn sẽ bứt dây động rừng.”
“Ta tìm ngươi nãy giờ đấy Quân Dạ.”
Quân Mộ Ngọc vừa dứt lời thì từ đằng sau, một người bất ngờ xuất hiện kéo y ra tạo khoảng cách với Tạ Lâm, giọng nói mang theo khí lạnh không hề che giấu.
“Tạ Lâm bái kiến nhị hoàng tử!”
Quân Mộ Ngọc không cần nhìn cũng biết là ai, thấy Tạ Lâm đã quỳ, thân phận hiện tại của mình lại là Quân sư nên Quân Mộ Ngọc liền đấu tay lại cúi người: “Quân Dạ khấu kiến nhị hoàng tử”
“Miễn lễ cả đi, Quân sư mới đến đây, có cần ta dẫn đi tham quan quân doanh một vòng không?”, Huyền Du cười hỏi.
Tạ Lâm vừa đứng lên, thấy nhị hoàng tử hỏi vậy thì nói: “việc này hay là để mạt tướng…”
Tạ Lâm chưa kịp nói hết câu đã bị cái liếc của Huyền Du làm cho cứng lưỡi không thể nói gì thêm.
“Quân sư thì cứ để bản hoàng tử dẫn đi được rồi, với cả ta cũng có chuyện cần bàn bạc với Quân sư đây, các ngươi lui xuống hết đi!”
__________________________________________