Chương 10: Ta thích ngươi!
- Trang Chủ
- Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người - Vũ Ái Li
- Chương 10: Ta thích ngươi!
Hắn liền choàng áo cẩn thận cho Quân Mộ Ngọc, khi đã thấy y chắc chắn không thể bị nhiễm lạnh, liền nắm lấy tay y dắt đi.
Quân Mộ Ngọc khó hiểu nhìn hắn, “ngươi định đưa ta đi đâu à?”
“Một nơi đảm bảo ngươi rất thích”, Huyền Du vừa nói vừa quan sát sân viện, thấy rằng, dù đã cho người dọn tuyết sạch sẽ nhưng đường vẫn còn rất ẩm ướt, dễ trơn trượt. Hắn nắm chặt tay y dẫn đi vì sợ y không cẩn thận sẽ té.
Ngô tổng quản cầm ô đi đằng sau, ông khẽ mỉm cười nhìn đôi phu phu Huyền Du.
Tình cảm giữa nhị hoàng tử và nhị hoàng tử phi thật tốt nha!
Huyền Du đỡ Quân Mộ Ngọc lên xe, sau đó nhanh chóng leo vào. Phu xe liền cho ngựa chạy đi.
Bên trong xe, Huyền Du một tay ôm Quân Mộ Ngọc, một tay vén mành xe lên nhìn ra ngoài.
Quân Mộ Ngọc bên đây cũng vén mành nhìn ra, phu xe rất biết ý, cho ngựa chạy vừa phải, vì thế rất dễ nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.
” Đây là đường ra ngoài thành mà?”, sau khi quan sát rõ khung cảnh bên ngoài, Quân Mộ Ngọc rất nhanh xác định được hướng đi của xe ngựa.
“Đúng vậy, nhưng nơi ta dẫn ngươi đi cũng không hẳn là ra khỏi thành đâu.”
Quân Mộ Ngọc theo thói quen tựa vào người Huyền Du, y khẽ cọ cọ mặt mình lên vai hắn: “Đi đâu cũng được, có ngươi bên cạnh ta là được rồi”.
“Ta không ở cạnh ngươi thì đi đâu được!”, Huyền Du đưa tay xoa đầu Quân Mộ Ngọc, âm thầm trầm mặc suy nghĩ. Ai mà ngờ được con người ngây thơ, đơn thuần, thích làm nũng bên cạnh hắn ngay lúc này đây, kiếp trước, lại một mình cân sức đối chội với phụ hoàng hắn và Tô Nguyệt.
Huyền Du thật sự tò mò, không biết ngoài dáng vẻ đơn thuần đáng yêu này của Quân Dạ, y còn có bộ mặt nào khác không.
Xe ngựa liền từ từ chạy chậm lại cho đến khi dừng hẳn. Ngô tổng quản ở bên ngoài liền gọi vào: “Thưa nhị hoàng tử, nhị hoàng tử phi, đã đến nơi rồi ạ”.
Huyền Du bị tiếng kêu này kéo ra khỏi mớ suy nghĩ, hắn liền mỉm cười: “Quân Dạ, ta đỡ ngươi xuống”
Quân Mộ Ngọc gật đầu, cả hai nhanh chóng ra xe.
Lúc này, tuyết bỗng dưng bắt đầu lất phất rơi. Ngô tổng quản liền bung ô ra che cho Huyền Du và Quân Mộ Ngọc.
Huyền Du nắm tay y dắt đi lên tường thành, tuyết đến cũng thật đúng lúc, vừa vặn có thể ngắm được một chút.
Quân Mộ Ngọc vừa đi vừa nhìn từng bậc thang dưới chân, y nói: “lên đây sẽ thấy gì sao?”
Huyền Du dìu Quân Mộ Ngọc đi, đáp: “dĩ nhiên, nơi này là cao nhất của hoàng thành, ngươi có thể thấy được giang sơn Bắc Thụy rộng lớn ra sao. Đến nơi rồi này, ngươi nhìn thử xem”
Quân Mộ Ngọc đưa mắt nhìn ra xa, lúc này tuyết vẫn chưa rơi dày, có thể thấy mọi thứ rõ hơn một chút. Đúng là đứng trên đây, có thể nhìn được xa đến hơn trăm dặm.
Y mỉm cười, im lặng một lát sau đó lại quay sang nhìn hắn, “Huyền Du, ngươi có muốn giang sơn này không?”
Huyền Du bị hỏi bất ngờ nhất thời liền trầm mặt, một lúc lâu sau hắn nhìn thẳng vào mắt y nói: “dĩ nhiên là ta muốn” nhưng so với vạn dặm giang sơn Bắc Thụy, ta lại càng muốn ngươi hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Câu sau Huyền Du chỉ tự thì thầm trong lòng, Quân Mộ Ngọc mỉm cười, y hơi nghiêng đầu nhìn nhìn hắn: “nếu ta giúp ngươi có được Bắc Thụy, ngươi sẽ thế nào?”
“Ta muốn ngươi cùng ta thống trị cả giang sơn rộng lớn này. Đế Hậu cộng trị!”
Huyền Du nhìn thẳng vào mắt Quân Mộ Ngọc thẳng thừng nói, kể từ khi trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu hắn thấy đáy mắt y tối đen, không nhìn ra được y đang nghĩ gì.
“Quân Dạ, so với Bắc Thụy, ngươi đối với ta dĩ nhiên vẫn quan trọng nhất! Nếu ngươi không muốn, ta vẫn có thể mãi mãi là một nhị hoàng tử để ở bên cạnh ngươi!”
Quân Mộ Ngọc bị câu nói này của hắn làm cho ngây ngẩn, y bật cười, cảm thấy lòng mình thật ấm áp, dù rằng ngoài trời tuyết đang rơi ngày càng nhiều.
Dù cho sau này hắn có vứt bỏ y đi chăng nữa, thì y cũng không hối hận những việc mình đã làm giúp hắn. Bởi vì căn bản, y tự nguyện vì hắn làm mọi thứ.
Huyền Du khẽ siết chặt bàn tay Quân Mộ Ngọc, nói: “Quân Dạ, ngươi sau này có rời xa ta không?”, như kiếp trước…
Quân Mộ Ngọc vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn như an ủi: “nếu ngươi không chán ghét ta thì ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi!”
Huyền Du ôm chầm lấy y, Quân Mộ Ngọc cười vỗ nhẹ lưng hắn: “lại làm sao nữa rồi?”
Trong suốt thời gian qua ở cạnh Huyền Du, Quân Mộ Ngọc thỉnh thoảng cũng hay trả lời những câu hỏi này của hắn.
Rằng “ngươi có rời xa ta không?”, “ngươi sẽ mãi ở cạnh ta chứ?”,… Và câu trả lời của Quân Mộ Ngọc dĩ nhiên luôn luôn là muốn ở cạnh hắn.
Lúc đầu y có hơi khó hiểu khi hắn hỏi mình như vậy. Có hỏi thì Huyền Du bảo mình nằm mơ một giấc mơ rất đáng sợ, nơi đó Quân Mộ Ngọc y từng bước từng bước rời xa hắn.
Huyền Du muốn an ủi dĩ nhiên Quân Mộ Ngọc không thể nào từ chối nổi.
“Ta thích ngươi!”
Huyền Du thì thầm khe khẽ bên tai Quân Mộ Ngọc. Y nghe thấy thế thì hơi ngẩn người, hắn vậy mà lại thổ lộ tâm tư với mình?
Quân Mộ Ngọc rất nhanh liền hồi thần, mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn.
“Ta cũng vậy!”
Huyền Du liền nhanh chóng phủ lấy đôi môi y. Quân Mộ Ngọc cũng không từ chối hắn, còn phối hợp hé môi để hắn tiến vào.
Ngô tổng quản che ô cho hai người nãy giờ, bất ngờ trước mắt là cảnh tượng này ông có hơi lúng túng. Tay cầm ô run lên một chút, ông cúi gầm mặt nhìn xuống mũi giày của mình. Lòng suy nghĩ, lát nên dặn đầu bếp nấu gì cho bữa tối để quên đi hình ảnh trước mặt.
Kết thúc nụ hôn dài, Quân Mộ Ngọc như mất hết sức lực, đến đứng cũng không đứng vững nổi.
Huyền Du dĩ nhiên nhận ra, liền nhẹ nhàng bế y lên, mỉm cười nói: “mau về phủ thôi, tuyết rơi ngày càng dày rồi”
“Được”
– ———–
Huyền Du nhẹ nhàng đặt Quân Mộ Ngọc lên giường, đắp chăn cẩn thận lại cho y, còn ân cần đặt vào tay y một lò sưởi.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi vào cung một lát rồi sẽ trở về cùng ngươi ăn điểm tâm”, Huyền Du hôn lên trán Quân Mộ Ngọc một cái, nói.
Y mỉm cười gật đầu, sau khi thấy Huyền Du đi khuất, Quân Mộ Ngọc lại bày lên mặt mình một vẻ mặt lạnh nhạt khó gần.
Tiểu Đại bưng canh hầm tiến vào, đặt khay lên bàn, cậu nói: “nhị hoàng tử phi, nhị hoàng tử sai người nấu canh hầm đến cho người, người ăn chút gì đó cho ấm bụng nhé?”
Tiểu Đại thật sự không muốn gọi thiếu gia nhà mình là nhị hoàng tử phi chút nào, chỉ là Quân Mộ Ngọc ra lệnh bắt cậu gọi thế, thân làm thuộc hạ, cậu không thể cãi lời.
Quân Mộ Ngọc gật đầu, tiến về phía bàn, vừa nhẹ nhàng ăn canh vừa hỏi: “Bên phía Tô gia thế nào?”
“Thưa, vẫn chưa có động thái, chỉ là Tô Nguyệt tiểu thư mấy tháng trở lại đây luôn bị nhị hoàng tử lạnh nhạt. Nàng ta luôn tìm cách tiếp cận nhị hoàng tử nhưng đều bất thành. Đến đặt ân ra vào phủ nhị hoàng tử như khi trước cũng bị tước đi!”
Quân Mộ Ngọc nghe thấy vậy, y hơi dừng động tác múc canh một chút, thầm suy nghĩ.
Huyền Du đây là đã thật sự chấm dứt tình cảm với Tô Nguyệt rồi?
___________________________________________