Chương 890 Cô không thích hợp đi theo
Không ngờ, vừa mở miệng, Ngô Tá Phong đã phản đối kịch liệt, kiên quyết nói: “Không được, quá nguy hiểm, thưa tiểu thư, người phải theo ta trở lại Vũ Hóa Thần Môn.”
Lê Tuyết bĩu môi, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trần Mộc, Trần Mộc bất lực thở dài: “Cô không thích hợp đi theo.”
Bên trong thánh mộ có vô số quái thú quý hiếm, cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Bất Diệt Cảnh cũng có thể bỏ mạng ở bên trong chứ đừng nói đến một võ giả chưa bước vào Vạn Pháp Cảnh như Lê Tuyết.
“Vậy tạm thời cứ như vậy đi, ngày mai chúng ta tập hợp ở đây, cáo từ!” Hàn Linh Nguyệt đứng dậy, chắp tay với nhóm Trần Mộc, rời đi cùng những người trong Cửu Nguyệt Linh Cung.
Nhóm Trần Mộc cũng không còn ở lại thêm nữa, tất cả rời khỏi quán trọ.
Chuyến đi tới thánh mộ lần này chỉ có Trần Mộc và Phương Thanh Điệp đi cùng nhau. Trước khi rời đi, Trần Mộc còn phải chuẩn bị thêm một chút, bây giờ hắn đã ở Thần Tàng Cảnh chín tầng một thời gian, cũng đã đến lúc chuẩn bị để đột phá rồi.
Ngay khi nhóm Trần Mộc chuẩn bị quay trở lại quán trọ ban đầu thì hai bóng người, một ông già và một chàng trai, từ đan phường đi về phía họ.
Ông già khoảng sáu mươi tuổi, mặc áo xanh tung bay trong gió, vuốt bộ râu trắng, đôi mắt sáng ngời.
Bên cạnh ông ta có một cô gái trầm lặng, cầm chiếc ô màu trắng. Cô gái có làn da trong suốt, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, khí chất xuất chúng. Một lúc sau, hai người đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong đan phường.
“Phùng Tiên Khâu của Linh Khư Điện cũng đến đây rồi!”
“Hôm nay xảy ra chuyện gì à? Tại sao đột nhiên có nhiều nhân vật lớn đến đan phường này vậy?”
Những tiếng xì xào vang lên, khi ánh mắt của nhiều võ giả tại hiện trường rơi vào ông già sáu mươi tuổi này, trên mặt họ đều lộ ra vẻ nghiêm túc.
Linh Khư Điện cũng là một thế lực nổi trội trong Thiên Nguyệt Thần Thành. Mặc dù không có nhiều đệ tử nhưng họ đều là những thiên tài đáng xuất chúng. Với tư cách là điện chủ của Linh Khư Điện, Phùng Tiên Khâu chính là một nhân vật hàng đầu trong Thiên Nguyệt Thần Thành, có thể xếp ngang hàng với Bách Hoa tiên tử.
Không lâu sau, Phùng Tiên Khâu đi đến chỗ Trần Mộc dưới sự chú ý của mọi người.
“Có chuyện gì sao?” Trần Mộc ngẩng đầu, thờ ơ nhìn ông già.
Phương Thanh Điệp cũng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Phùng Tiên Khâu.
“Ấn thần Đại Địa và ấn thần Thiên Không trên người ngươi?” Phùng Tiên Khâu mỉm cười hỏi.
Trần Mộc hơi cụp mắt xuống, lại thêm một người chú ý tới ấn thần của hắn.
Hắn lười trả lời, chỉ quay người bỏ đi.
Thấy Trần Mộc không để ý tới mình, Phùng Tiên Khâu nheo mắt lại, cô gái bên cạnh khẽ cau mày, tức giận quát lên: “Ông nội ta đang nói chuyện với ngươi đấy, thái độ của ngươi là sao hả?”
Trần Mộc không quay đầu lại, ngày càng đi xa.
Thấy vậy, trong đôi mắt đẹp của Phùng Giai Giai toát ra một tia lạnh lẽo. Nàng ta giơ tay ra, nhanh như chớp tóm lấy vai Trần Mộc: “Đứng lại cho ta!”