Chương 871 Rất nhiều con cháu thế gia rời khỏi đó.
Ông già thần bí nghe thấy giọng nói quen thuộc của A Lộ thì nước mắt chảy xuôi trong hai tròng mắt khép chặt.
Cảnh này khiến tất cả những người đang ngồi đây khiếp vía.
Đám con cháu thế gia giữ vẻ mặt đề phòng, lui ra sau, chỉ sợ ông già thần bí kia lên cơn lần nữa!
Thế nhưng ngoài dự đoán, ông ta không có bất cứ động tĩnh nào cả.
Cô bé váy đen cũng từ từ đứng dậy, lúc này, Lê Tuyết vội vàng chạy lên, Võ Tả Phong thấy vậy thì thay đổi sắc mặt: “Tiểu thư, đừng lên đó!”
Lê Tuyết bước tới chỗ A Lộ, nắm chặt lấy đôi tay nhỏ của cô ấy, lo lắng hỏi: “A Lộ, ngươi sao thấy?”
A Lộ cười với nàng ta: “Ta không sao!”
Lê Tuyết nhíu đôi mày đẹp, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Dù A Lộ không giải thích gì, nhưng Lê Tuyết có thể cảm nhận được cảm xúc bi thương của cô bé.
Bách Hoa tiên tử ngẩn ngơ nhìn cô bé váy đen, khi nhìn thấy ông lão thần bí rơi nước mắt, vẻ mặt dần nghiêm túc.
Những người đang ngồi đây đều biết ông lão này khi bùng nổ đáng sợ đến mức nào, đâu dám lại gần ông ta. Thế nhưng bây giờ cô bé váy đen không chỉ đến gần, thậm chí còn đánh thức được một tia ý thức giấu sâu trong lòng ông!
“Bách Hoa tiên tử, tại hạ đến từ Vũ Hóa Thần Môn. Tiểu thư nhà ta không hiểu chuyện, đắc tội rồi!” Võ Tả Phong chắp tay với Bách Hoa tiên tử, khách khí nói.
Bách Hoa tiên tử nhìn thoáng qua Lê Tuyết, hơi nhíu mày, nói: “Hóa ra là tiểu thư của Vũ Hóa Thần Môn, Võ huynh khách khí quá rồi. Vũ Hóa Thần Môn cũng là tông môn mà Yên Vũ Lâu chúng ta kính trọng. Mời được Vũ Hóa Thần Môn đến Bách Hoa đại hội là vinh hạnh của ta, đắc tội gì chứ!”
Thân phận Vũ Hóa Thần Môn cũng lập tức khiến những người khác chấn động.
Ngay cả Quý Vân Hiên và Vân Hàn Khê cũng nhìn về phía này. Uy thế của Vũ Hóa Thần Môn trên đất Trung Thổ Thần Châu như mặt trời giữa chưa, nền tàng vững chắc tới nỗi khiến người ta líu lưỡi, thanh danh vang dội, vì vậy đám người kia lộ vẻ mặt này cũng không có gì lạ!
“Xin hỏi vị này là?” Bách Hoa tiên tử nhìn về phía A Lộ.
Không biết vì sao, nàng ta không thể cảm nhận được bất kì dao động năng lượng nào trên người cô bé. Có hai trường hợp, một, đây là người bình thường, còn hai là người này đã mang cảnh giới, thực lực cao đến độ nàng ta không thể thăm dò!
Thế nhưng người thường sau khi thấy ông lão thần bí kia bùng nổ, không bị dọa khóc là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện đến gần. Vì thế nên nàng ta không thể nhìn thấu A Lộ.
“Vị này chính là bạn của tiểu thư nhà ta, có gì thất lễ mong Bách Hoa tiên tử đừng trách!” Võ Tả Phong chắp tay nói.
Nghe vậy, Bách Hoa tiên tử nhíu mày. So với tiểu thư của Vũ Hóa Thần Môn, nàng ta để ý đến A Lộ nhiều hơn.
Chuyện về ông lão bí ẩn chỉ là bước đệm nhỏ.
Yến hội nhanh chóng bắt đầu, , mọi người nâng chén đối ẩm, bầu không khí đại hội lại vui vẻ như trước.
Tuy vậy, vẫn có rất nhiều con cháu thế gia cảm thấy có hứng thú với Bắc Kiếm Tông, liên tục nói bóng gió với Bách Hoa tiên tử và Vân Hàn Khê, mong đào được nhiều chuyện hơn!
Về chuyện này, Bách Hoa tiên tử không hề tiếc rẻ, chia sẻ hết cho bọn họ.
Lúc này mọi người mới biết, ông lão thần bí lần đầu tiên xuất hiện ở Hạ Quốc Bắc Châu, đi lòng vòng mãi mới tới Trung Thổ Thần Châu. Tuy nhiên, ngay từ lần đầu tiên, ông ta đã mang vẻ sống dở chết dở như vậy, không nặn thêm được tin tức gì.
Thế nhưng có một vài võ giả mạnh mẽ nhận thấy sức mạnh Kiếm Vực xung quanh ông ta, vô cùng tương tự với “Bất Hủ Kiếm Điển” của Bắc Kiếm Tông. Lại thêm tra cùng sách sử, khi ấy mới phán đoán ra ông ta là người duy nhất sống sót của Bắc Kiếm Tông.
Địa điểm của Bắc Kiếm Tông ngày xưa đã biến mất hơn tám nghìn năm rồi!
Đến tận bây giờ, vẫn còn rất nhiều người kính sợ môn phái cổ xưa này, vì năm đó có rất nhiều cường giả Thiên Địa Chí Cường bước ra từ Bắc Kiếm Tông! Bọn họ mơ hồ nhận thấy được, có lẽ cơ duyên khổng lồ sắp xuất hiện rồi!
Trong buổi tiệc, không khí hòa thuận vui vẻ.
Dù giữa một vài tên con cháu thế gia có khúc mắc với nhau, nhưng không ai dám gây chuyện trong Bách Hoa Đại Hội cả.
Đến hoàng hôn, buổi yến hội mới hoàn toàn kết thúc.
Rất nhiều con cháu thế gia rời khỏi đó.
“Nếu ta không lầm, có lẽ hắn đã tu luyện Cửu Tử Thần Tằm Thuật, nên mới trách được kiếp nạn năm đó!” Trước khi rời đi, Trần Mộc lại nhìn thoáng qua ông lão thần bí, dùng bí thuật truyền âm chỉ có hắn và A Lộ nghe thấy được thì thầm.