Chương 848 Sau năm ngày.
“Hồng tiền bối, trận pháp này ta đã giải quyết cho ông rồi, những cái còn lại ông tự mình xử lý nhé.”
Trần Mộc liếc mắt nhìn Hồng Châu, hắn bâng quơ nói một câu rồi đi.
Ấn Thần có chứa năng lượng Thiên Không, hắn phải nhanh chóng luyện hóa ngay.
Còn về Hồng Châu, mặc dù ông ta cực kỳ hâm mộ Ấn Thần, nhưng mà nó cũng không có tác dụng quá lớn. Luyện hóa Ấn Thần cần rất nhiều thời gian, hơn nữa với Hồng Châu của bây giờ mà nói, trận pháp trước mắt mới là quan trọng nhất.
Mặc dù trận pháp này đã khá là hoàn thiện, nhưng ông vẫn cần phải thích ứng một chút. Dù sao, đến khi gặp lúc đối thủ mạnh thình lình đột kích, ông mới có thể thành thạo điều khiển trận pháp được.
Huống hồ, Ấn Thần là của riêng Trần Mộc. Nếu như ông ta giành giật Ấn Thần với Trần Mộc lúc này, cái đó có khác gì muốn chết.
Rời khỏi Linh Lầu Thượng Cổ, Trần Mộc nhanh chóng quay lại cung điện của mình, đóng cửa lại.
Hắn ngồi khoanh chân, lòng bàn tay chậm rãi mở ra, ấn phù văn thần bí tản ra luồng năng lượng mãnh liệt, Trần Mộc khép hờ đôi mắt, cảm nhận một hồi, trong đầu hắn chợt hiện ra những hình ảnh vô cùng lung linh huyền ảo.
Những hình ảnh đó không giống nhau, có cảnh tượng trời long đất lở như hủy diệt, cũng có cảnh sông dài tĩnh lặng trôi, bình yên vĩnh hằng, còn có cảnh sinh hoạt của vô số con người. . .
Những hình ảnh đó rất khác nhau, nhưng tất cả đều tản ra một luồng năng lượng huyền diệu.
“Năng lượng Thiên Không à?”
Trần Mộc tự lẩm bẩm, khóe miệng hắn cong lên đầy hứng thú.
Cửu Đại Ấn Thần cũng là chín năng lượng quy luật bình thường nhất ở giới Hư Thần. Nhưng mà ở hạ giới này nó lại cực kỳ mạnh mẽ.
Cửu Đại Ấn Thần cũng là Cửu đại quy luật, mỗi một quy luật cũng là hiện thân của quy tắc đại đạo!
Trần Mộc hít sâu một hơi, hắn không do dự nữa, linh lực trong cơ thể không ngừng vận chuyển, sau đó hắn nhẹ nhàng sờ Ấn Thần trong tay!
“Rầm!”
Chỉ trong nháy mắt, phù ấn thần bí này bỗng vỡ nát trong chớp mắt. Đột nhiên, nó hóa thành một luồng năng lượng, chui thẳng vào trong cơ thể qua mi tâm.
Khóe miệng Trần Mộc nở nụ cười.
Lúc này đây, ở đan điền của hắn đang có từng luồng năng lượng tụ lại ở đó, sau khi ngưng tụ thành một chiếc phù ấn huyền diệu thần bí và hư ảo.
Mà phù ấn này chính là Ấn Thần trước đó trên bầu trời.
Ấn Thần vốn là do quy tắc ngưng tụ mà thành, bản thể của nó chính là một thứ sức mạnh của quy tắc. Mà Trần Mộc lại đưa sức mạnh quy tắc đó đến đan điền.
Nơi này thuận tiện để luyện hóa.
“Nên bắt đầu thôi.”
Trần Mộc từ tốn nói, sau đó hắn vận chuyển linh lực, bắt đầu luyện hóa Ấn Thần này.
. . .
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Sau năm ngày.
Cửa mật thất của Trần Mộc bỗng ầm ầm nổ tung. Đột nhiên, một luồng linh lực cuồng bạo từ bên trong mật thất bao phủ ra ngoài.
Một bóng người từ trong mật thất đi ra.
Không phải ai khác, người đó chính là Trần Mộc.
Lúc này đây, Trần Mộc từ tốn đưa tay ra, trên đầu ngón tay hắn có từng tia năng lượng màu xanh lam lượn lờ, hơi thở nguy hiểm tản mát khó có thể diễn tả được bằng lời.