Chương 148: Thiên Hạ Chấn Kinh
Nhưng mà một màn xinh đẹp như vậy lại tràn đầy sát cơ, thân thể bốn vị tuyệt thế Đại Tôn lại nhanh chóng bị tan rã ra trong thanh quang đó.
Kết thúc, tất cả mọi thứ đều biến mất, tất cả tựa hồ chưa từng xuất hiện qua vậy.
Thiên địa yên tĩnh, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Thân thể Trần Nguyên Thủy cứng ngắc, đứng nguyên tại chỗ, theo bản năng run rẩy đến tận linh hồn.
Đó là loại lực lượng gì?
Trong nháy mắt giết chết bốn vị tuyệt thế Đại Tôn, sợ là thánh nhân mới có thủ bút như thết
Vị Đại Tôn của Thiên Bảo Cung kia sao lại cường đại như thế? Nhất là một sát na khi đóa thanh liên màu xanh kia xuất hiện, hắn có cảm giác như toàn bộ thế giới tựa hồ sụp xuống, thi triển địa như vô quang.
Trần Nguyên Thủy hận không thể sinh ra thêm hai cái đùi, co cảng chạy như bay về phía Ma Hải, một đường hốt hoảng, thất thố, nội tâm tràn đầy sợ hãi. Đại Tôn kia của Thiên Bảo Cung nếu muốn giết hắn thì sợ là chỉ dùng một ngón tay cũng dư sức.
Trần Nguyên Thủy hiển nhiên đã coi trọng bản thân nhưng Hoa Nhất Nhiên căn bản không coi hắn là vấn đề, đến nhìn cũng không thèm nhìn, căn bản lười đi truy sát, quay người liền trở về trong Thiên Bảo Sơn
“Người nào động đến Thiên Bảo Cung của ta, giết không tha.”
Một đạo thanh âm tràn đầy sát khí quanh quẩn trong thiên địa Trường Thương Thành.
Mọi người trong Ma Hải đều cảm nhận được bên trong thanh âm kia ẩn chưa vô tận uy nghiêm.
“Thật đáng sợ! Hắn rốt cuộc là ai, hắn chỉ là Đại Tôn sao?”
Nguyên Thiên Liên Minh,Cực Hỏa Liên Minh, Thịnh Gia Liên Minh… Từng tên Đại Tôn trong liên minh đều cảm thấy kinh hãi, nửa ngày không nói gì.
Đóa Thanh Liên kia rốt cuộc là thứ gì mà lại cường đại đến như thế.
Sợ là Chuẩn Thánh cũng chưa hẳn đã cường đại được như vậy.
Bọn hẳn đều đã giao thủ qua với Chuẩn Thánh, Chuẩn Thánh mặc dù áp đảo Đại Tôn nhưng muốn giết Đại Tôn thì cũng không có dễ dàng như vậy, dù sao thì cũng không phải Thánh giả chân chính. Một số Chuẩn Thánh bởi vì ngộ tính của bản thân có hạn, chỉ phát huy được ít lực lượng của Thánh Đạo nên đôi khi sức chiến đấu có khả năng không bằng những vô tượng Đại Tôn kia.
Những tồn tại vị trí thứ mười trong Đại Lục Tôn Bảng kia cơ hồ đều có lực lượng để đánh giết Chuẩn Thánh bình thường.
Vân Sơn Quận Thành, từng đại gia tộc, đại tông môn tất cả đều trợn mắt há mồm, ai cũng không ngờ rằng Thiên Bảo Cung không có danh tiếng gì mà lại cường đại như thế. Chẳng những có Đại Tôn mà vị Tôn Giả kia lại mạnh đến không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Thất, Đế Sư Gia Tộc, Truy Phong Tông, Hải Nam Lâm gia… Toàn bộ đều lâm vào trầm mặc.
Sau ngày hôm nay, Thiên Bảo Cung sẽ danh chấn Lan Lăng Quốc, Có thể so sánh với những thế lực đỉnh phong như bọn hắn, đứng ở tầng cao nhất trên Kim Tự Tháp.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Thiên Bảo Cung có thể sống sót qua ngày hôm nay…
Nếu như Trường Thương Thành bị hủy diệt thì Thiên Bảo Cung tự nhiên cũng sẽ trở thành lịch sử, tổ chim bị phá thì liệu trứng có còn nguyên vẹn hay không. Rất có thể vị tuyệt thế Đại Tôn như vậy cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
“vị Đại Tôn kia thật đáng sợi Vì sao trên đại lục lại không có bất kỳ danh tiếng gì? Lấy năng lực của hắn sợ là bài danh vào bài danh trước một trăm của Đại Lục. Tôn Bảng cũng không có vấn đề gì. Qủa nhiên Đại Lục Tôn Bảng cũng vô pháp bao quát tất cả cao thủ tại dân gian a.”
Bạch bào lão tổ của Long Nha Tông khẽ thở dài, cho dù là ở cùng cảnh giới thì vẫn có người mạnh hơn ngươi rất rất nhiều.
“Tiên tổ, ngài hẳn là mạnh hơn tên Đại Tôn của Thiên Bảo Cung kia phải không.” Lục Tâm Nhan có chút không phục nói.
Đại Tôn cường đại tới đâu cũng không thể so với Chuẩn Thánh đi?
Tiên Tổ là Chuẩn Thánh giữa thiên địa, có thể thi triển ra một bộ phận lực lượng của Thánh đạo, ngoài thánh giả ra còn ai dám tranh phong?
“Chưa hẳn.” Bạch bào tiên tổ nhàn nhạt lắc đầu nói:
“Sức mạnh không chỉ thể hiện ở cảnh giới, còn hoang quyết, hoang thuật, bí thuật, kinh nghiệm chiến đấu… đều ảnh hướng đến sức chiến đấu. Có một số tuyệt thế Đại Tôn không chút chênh lệch với Chuẩn Thánh, tỷ như viện trưởng tiền nhiệm của Trường Thương Học Viện Lâm Trường Phong, mà cũng có một số tuyệt thế Đại Tôn thậm chí còn mạnh hơn Chuẩn Thánh.”
Lục Tâm Nhan chấn động, vị Đại Tôn kia của Thiên Bảo cung cường đại như thế thì dù tiên tổ là Chuẩn Thánh cũng không nhất định có thể chiến thằng được hắn.
Trong Thiên Bảo Cung, bên trong Thiên Điện chỗ gia tộc Trương thị, ánh mắt mấy trăm người đều tràn đầy kinh hỉ, kích động không nói ra lời, một cỗ vui sướng như được trùng sinh tràn ngập trong đại điện.
Bốn vị tuyệt thế Đại Tôn khí thế hung hăng đến Thiên Bảo Cung cuối cùng lại bị Thiên Bảo Cung diệt sát toàn bộ, một tên cũng không để lại.
Còn cái gì có thể làm lòng người yên tâm hơn đây?
Chỉ có lực lượng tuyệt đối mới khiến người ta có cảm giác an toàn.
Mấy vị di thái trong gia tộc đều im lặng, tất cả đều thành thành thật thật ngồi yên, thỉnh thoảng ánh mắt vụng trộm nhìn về phía chính cung, sợ tiếng khóc rống, chửi rủa vừa rồi bị chủ nhân Thiên Bảo Cung biết.
“Trời không tuyệt Trương gia ta, thật đáng mừng, đại nạn qua đi tất có hậu phúc.”
Lão gia tử Trương gia nhẹ nhàng thở ra, ngắn ngủi trong chốc lát, quần áo hắn đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ có thần sắc lo lắng của Trương Viên Cao vẫn không có tan đi.
Thiên Bảo Cung đánh giết bốn vị Đại Tôn của Hắc Ám Thế Giới đã gây ra một đại họa, bây giờ Hắc Ám Thế Giới sao có thể tha cho bọn hắn?
Nếu Hắc Ám Thế Giới phái ra cường giả mạnh hơn đến đây, thậm chí Chuẩn Thánh trong truyền thuyết đến thì liệu Thiên Bảo Cung có ngăn tiếp được không?
Trương Viên Cao lo lắng, nguyên bản chỉ là tông phái vô danh mà bây giờ lại trở thành trung tâm của Hắc Ám Náo Loạn thì là họa chứ không phải phúc.
“Đáng tiếc! Nếu không phải Hắc Ám Loạn Động giáng lâm thì Thiên Bảo Cung cũng có thể lôi kéo một chút, nhưng mà hiện tại thì… Đáng tiếc.”
Một vị Hoàng Thái Thúc của Hoàng Thất khẽ lắc đầu, nếu lúc bình thường Thiên Bảo Cung có thế lực như này thì Hoàng Thất cũng cảm thấy đáng giá để lôi kéo một phen, tiếc là đứng trước Hắc Ám Loạn Động thì thế lực dù cường đại đến đâu cũng chỉ có thể hôi phi yên diệt.
Dù sao có ngàn năm truyền thừa, nội tình dày vô tận như Trường Thương Học Viện còn chưa chắc có thể vượt qua kiếp nạn này a.
Vân Sơn Quận Thành, không ít thế lực đều đang thờ dài, cho rằng Thiên Bảo Cung rất đáng tiếc, lựa chọn cắm rễ ở Trường Thương Thành chính là sai lầm lớn nhất.
Phía trên Ma Hải, trong cung điện khổng lồ trên không trung, ánh mắt bốn vị Thánh giả đứng hàng đầu đều nhìn về phía Thiên Bảo Cung, trong mắt đầy vẻ kinh nghỉ.
Giờ khắc này, trong mắt của mấy vị Thánh giả tựa hồ không gì không làm được này lại có chút nghi hoặc, phảng phất như nhìn thấy đồ vật gì mà bọn hắn xem không hiểu vậy.
“Đó là lực lượng gì? Có chút kỳ quái, từ trước đến nay đều chưa có gặp qua nhưng nó cho ta cảm giác rất bất phàm.”
Ánh mắt của Ma Tâm Thánh Quân như xuyên qua hư không, nhìn về phương hướng của Thiên Bảo Cung, mặc dù là cách nhau trăm dặm như với thần niệm vô thượng của Thánh nhân thì chỉ trong nháy mắt thì mọi cảnh tượng phát sinh trên Thiên Bảo Cung đều được thu vào mắt.
Con mắt Ma Tâm Thánh Quân phản chiếu ra vô tận thanh quang, đóa thanh liên kia dường như là bông hoa đẹp nhất thiên địa, vô cùng yêu diễm.
“Thật cổ quái, lực lượng kia ẩn chứa một loại quy tắc đặc thù bên trong, nhưng cũng không phải là quy tắc Thánh đạo. Cổ quái! Cổ quái a…” Một tên thánh nhân khác nói tiếp.