Chương 147: Một Gốc Thanh Liên Giết Vạn Địch
“Ha ha, ngu xuẩn! Không có trận pháp bảo hộ thì ta giết ngươi như giết gà.” Chu Tinh Đại Tôn cười ha ha, lắc. mình một cái đã chặn phía sau của Hoa Nhất Nhiên, ngăn không cho hắn trở về.
Trần Nguyên Thủy vốn đang chuẩn bị rời đi cũng dừng bước chân, ngạc nhiên nhìn về phía Thiên Bảo Sơn, tên Tôn Giả của Thiên Bảo Cung kia không trốn cho tốt mà lại một mình chạy ra. Đây không phải là muốn chết sao? Bên ngoài có tới bốn vị Đại Tôn đấy, mà trong đó còn có một người trên Đại Lục Tôn Bảng.
Lập tức, Trần Nguyên Thủy trở nên hưng phấn, có thể tận mắt chứng kiến một Đại Tôn vẫn lạc thì hắn rất là vinh hạnh.
“Tên ngu xuẩn, chết đi cho ta.”
Huyết Kiêu Đại Tôn là người đầu tiên không nhịn được xuất thủ trước, một cỗ khí tức Đại Tôn từ bộc phát ra trên người hắn, bao phủ khắp trời đất, trên trời bỗng nhiên xuất hiện tám huyết hà, mỗi một cái đều như dòng sông thật, sóng máu nổi lên cuồn cuộn, tản mát ra một mùi máu tanh nồng đậm.
Tám dòng sông như tám cái xúc tu khổng lồ vòng qua Hoa Nhất Nhiên, phong tỏa tám phương trời đất
“Bát Bộ Huyết Hà Thuật!”
Bên trong Trường Thương Thành vang lên mấy thanh âm hít lãnh khí, Bát Bộ Huyết Hà Thuật chính là vô. thượng bí thuật của Huyết Sát Giáo, một khi thi triển thì cho dù là Đại Tôn cũng phải biến sắc.
Huyết Sát Giáo cũng từng là tông môn thánh giai, từng sinh ra thánh giả, mà Bát Bộ Huyết Hà Thuật chính là một môn thánh thuật, trạng thái mạnh nhất có thể dung nhập cả thánh đạo quy tắc, xuất ra một kích hủy thiên diệt địa, khiến trời xanh đổ máu.
Đương nhiên, dù chỉ có da lông nhưng uy lực cũng vô cùng đáng sợ. Nếu không tu luyện bí thuật cùng cấp độ thì cho dù là Đại Tôn cũng không dám đón đỡ.
Huyết Kiêu Đại Tôn vừa ra liền thi triển Bát Bộ Huyết Hà Thuật hiển nhiên không định cho vị Đại Tôn kia của Thiên Bảo Cung bất cứ cơ hội nào.
“Điêu trùng tiểu kỹ.”
Hoa Nhất Nhiên thản nhiên nói, năm ngón tay từ trong tay áo duỗi ra hóa thành năm thanh thần kiếm, vô tận kiếm ý bắn ra từ năm ngón tay của hắn, bỗng nhiên nối liền trời với đất, trực tiếp đánh nát tám dòng sông máu trên bầu trời, Bát Bộ Huyết Hà Thuật thanh danh vang xa vậy mà không chịu nổi một kích.
Thân thể Huyết Sát chấn động, bỗng nhiên thối lui ra ngàn trượng, trong mắt đầy vẻ kinh hãi. Áo bào của hắn bị kiếm khí vô hình cắt rách tung tóe, chật vật không chịu nổi, một cỗ kiếm ý đột nhiên phá vỡ phòng ngự hộ thể của hắn, trực tiếp chui vào trong, không ngừng phá hư thân thể của hắn, trước kiếm ý sắc bén vô song không thể phá vỡ kia thì lực lượng của hắn dù hùng hậu đến đâu cũng không thể làm gì được.
“Thật mạnh!”
Huyết Kiêu Đại Tôn hút một hơi lãnh khí, trước đây Ma Tâm Thánh Quân nói Đại Tôn của Thiên Bảo Cung rất mạnh, không như Đại Tôn bình thường hắn còn có. chút không tin tưởng, đến giờ rốt cục cũng phải tin.
“Kiếm tu? Có chút ý tứ.”
Mí mắt Chu Tỉnh Đại Tôn hơi giật, rất hứng thú nhìn qua Hoa Nhất Nhiên. Trong Thái Hoang Thế giới thì kiếm tu là một loại tu sĩ rất cường đại, bọn hắn một lòng tu luyện kiếm thuật, đem tất cả tinh khí thần đều hội nhập vào bên trong kiếm ý, cuối cùng hóa thành đạo thuật, trong lúc giơ tay, nhấc chân cũng không gì không phá.
Phàm là người trở thành kiếm tu đều vô cùng đáng sợ, bình thường đều mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới.
Đại Tôn của Thiên Bảo Cung nguyên lai là một kiếm †u, khó trách Thánh Quân đại nhân cũng coi trọng như Vậy.
“Kiếm tu thì sao nào, Đại Tôn tu kiếm đạo bại trong tay ta không chỉ có một vị. Chỗ có Tỉnh Tôn, Kiếm Tôn phải lui tránh.”
Chu Tỉnh thản nhiên nói, hai đầu lông mày có một cỗ khí thế cuồng ngạo vô biên, coi thường thiên hạ.
“AI Ngươi lại rất tự tin a. Trong số tất cả kiếm đạo tôn giả trong thiên hạ, chỉ có một người có tư cách được xưng là Kiếm Tôn. Hoa mỗ mặc dù tự tin nhưng cũng không dám tự xưng mình làm Kiếm Tôn, bất quá để giết ngươi thì cũng dư xài.”
Hoa Nhất Nhiên đạm mạc nói, trong mắt hắn, Kiếm Tôn là một danh xưng chí cao vô thượng, cũng không phải bất luận đại tôn tu kiếm đạo nào cũng có tư cách xưng là Kiếm Tôn.
Kiếm Tôn! Chính là kiếm tu đứng đầu dưới Thánh giả.
“Giết ta? Lão già, ngươi sợ là không biết ta là ai đâu nhỉ.” Chu Tỉnh cười lạnh, trong mắt tràn đầy trào phúng cùng khinh thường.
“Lão phu không có hứng thú biết ngươi là ai, bốn người các ngươi xuất thủ một lượt đi, đừng có tốn thời gian, giết các ngươi xong lão phu còn muốn quay về tiếp tục than ngộ kiếm đạo.”
Chủ nhân truyền thụ cho kiếm đạo quá mức bác đại tinh thâm, có thể xưng là tuyệt thế vô song, mở ra cho hắn một đại môn chưa từng có. Cánh cửa kia chính là cửa hướng tới Kiếm Thánh chân chính, hắn cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cách Kiếm Thánh chi đạo gần như thế, nguyên bản ngọn lửa trong tim hắn đã tắt nay lại cháy hừng hực.
Hắn đã không có bất cứ hứng thú gì để lãng phí thời gian với bốn tên Đại Tôn này, thừa dịp linh cảm mà chủ nhân truyền cho không có tiêu tan thì hắn phải giết người cho nhanh để còn trở về bế quan lĩnh hội tiếp.
Bốn vị Đại Tôn trong đó có cả Chu Tinh cũng không ngờ rằng Hoa Nhất Nhiên lại cưồng vọng tự đại như thế, không mảy may để bọn hắn vào mắt.
“Lão già, ngươi muốn chết…”
Chu Tinh Đại Tôn đã không thể nhịn, quyết định tự mình động thủ tiêu diệt tên địch nhân cưồng vọng này.
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, còn chưa nói xong thì Hoa Nhất Nhiên đã xuất thủ.
Một đóa Thanh Liên sáng chói bỗng nhiên xuất hiện trên hư không, đạo Thanh Liên kia có vẻ nhỏ bé yếu đuối, nhưng lại sinh động như thật, phía trên còn óng ánh giọt sương, tựa hồ là một đóa hoa sen vừa chui ra từ trong nước.
Đóa Thanh Liên này vừa xuất hiện, toàn bộ bốn phương tám hướng bỗng nhiên đều im lặng, vạn vật như đóng băng, hư không như ngưng kết, chỉ có đóa Thanh Liên kia chậm rãi xoay tròn.
“Không được! Mau chạy đi!”
Thân thể Chu Tỉnh Đại Tôn cứng đờ, con ngươi mở. rộng, tràn đầy kinh hoàng nhìn về đóa Thanh Liên kia, tựa hồ như thấy tuyệt thế yêu ma vậy.
Một cảm giác nguy hiểm từ trước đến nay chưa từng có toát ra từ sâu trong tâm linh hắn, cái loại cảm giác này không cách nào miêu tả được, hắn tu luyện đã nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được tử vong gần với mình như thế, tựa hồ Tử Thần đang đứng ngay cạnh hắn vậy.
Không chỉ có Chu Tỉnh Đại Tôn mà cả ba vị Đại Tôn khác cũng có cảm giác tương tự.
Thế gian đáng sợ nhất là sức mạnh tâm linh, áp lực đáng sợ nhất cũng là áp lực từ trong tâm linh mà ra.
Bốn vị tuyệt thế Đại Tôn cơ hồ ngay thời khắc đó cảm nhận được tử vong giáng lâm, cảm giác sợ hãi phát ra không vì bất cứ lý do gì.
Đóa Thanh Liên kia nhìn như bình thường, căn bản không có bất luận điểm gì đặc thù nhưng sâu trong tâm linh lại có nỗi sợ hãi không cách nào ức chế được.
Một màn quỷ dị như vậy mấy vị Đại Tôn chưa từng trải qua.
Trốn! Cơ hồ không hề do dự mà xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà khi bọn hắn chuẩn bị trốn đi thì bốn vị Đại
Tôn đều phát hiện thân thể mình đã bị ngưng kết trong hư không, căn bản không thể động đậy dù chỉ một chút. Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, quay đi quay lại trăm ngàn lần nhưng thân thể căn bản không nghe sự chỉ huy.
Lúc Thanh Liên xoay tròn đến lần thứ chín thì một đạo thanh quang sáng chói bỗng nhiên bộc phát, bao. phủ thiên địa, toàn bộ thế giới trong nháy mắt như đông lại, trong mắt chỉ còn lại một mảnh ánh sáng màu xanh trải dài vô tận.
“Không!”
Chu Tỉnh Đại Tôn hoảng sợ kêu to, không ngừng giãy dụa. Đắm chìm trong thanh quang này hắn cảm nhận được thân thể mình như tan rã ra, huyết mạch cùng hoang khí cũng đang dần thất thoát, thậm chí linh hồn cũng đang tan rã.
Huyết mạch cùng thể phách Ma Thần mà hắn hằng kiêu ngạo giờ khắc này lại yếu ớt không bằng một trang giấy.
Hắn cố gắng giãy dụa nhưng cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng.