Chương 146: Đâm Lao Là Phải Theo Lao
Đây là loại pháp trận gì mà lại đáng sợ như thế? ” Ghê tởm, lẽ nào lại như vậy.”
Huyết Sát Giáo Đại Tôn nổi giận, nhìn về phía Thiên Bảo Cung chửi ầm lên, trong lòng rất tức tối. Thân là một Đại Tôn mà lại không làm gì được một tòa pháp. trận. Không chỉ hắn mà hết thảy bốn vị Đại Tôn giờ khắc này đều cảm thấy rất mất mặt.
Mặt Chu Tỉnh Đại Tôn âm trầm như nước, nhìn chằm chăm vào Âm Dương Ngũ Hành Điên Đảo Đại Trận, trên trán đã bắt đầu có mồ hôi nhỏ xuống.
Công kích một cái pháp trận thôi mà đã tiêu hao năm thành thực lực, khiến hắn mệt muốn thở ra hơi.
“Mọi người ngừng công kích một chút, trận pháp này vô cùng quỷ dị, tựa hồ có thể hấp thu công kích của chúng ta để sử dụng, chúng ta công kích càng mạnh thì nó hấp thu được càng nhiều, cường công như vậy căn bản không có cách phá vỡ, trừ phi chúng ta có thể công kích vượt khả năng hấp thu của nó.”
Mí mắt Vu Yêu Đại Tôn hơi nháy, hắn có chút nghiên cứu đối với thần văn của trận pháp chỉ đạo nên lúc này. đã nhìn ra một chút mánh khóe
“Cái gì! Quỷ dị như vậy sao? Như thế chẳng phải vô luận chúng ta công kích thế nào đều không ảnh hưởng đến cái trận này sao?”
“Ta tu hành đã hơn ba trăm năm, từ trước tới giờ cũng chưa từng gặp qua trận pháp quỷ dị như vậy nhưng theo ta quan sát hẳn không sai được.”
“Không phải là không thể phá, lực lượng đủ mạnh thì bất kỳ trận pháp nào cũng có thể phá hủy được, dù có là thánh trận chăng nữa. Mà chỉ dựa vào lực lượng của bốn người chúng ta thì còn thiếu rất nhiều, căn bản không có cách vượt qua giới hạn của nó.”
Sắc mặt Vu Yêu ngưng trọng, trận pháp này huyền diệu đến khó mà hình dung, cho dù là thánh trận của Ma ‘Tâm Điện sợ là cũng không huyền diệu được như vậy. Thánh trận mặc dù cường đại nhưng đó là bởi vì nó dung nhập lực lượng của Thánh Đạo Quy tắc, có Thánh Nhân gia trì nên mới cường đại như vậy.
Nhưng trận pháp trước mắt căn bản không phải thánh trận, chỉ đơn giản bằng vào phương thức vận chuyển huyền diệu khó lường mà đã làm khó toàn bộ bốn tên Đại Tôn bọn hắn.
“Thiên Bảo Cung quả nhiều có điểm quái lạ, khó trách Thánh Quân đại nhân cũng cảm thấy hứng thú”
Hai con mắt Chu Tỉnh Đại Tôn híp lại, tuyệt thế trận pháp như thế cho dù là hắn cũng sẽ động tâm a, nếu có thể đạt được cách bố trí trận này thì ngày sau tông môn có một sức mạnh vô cùng cường đại thủ hộ.
“Người Thiên Bảo Cung, các ngươi nghe đây, nếu ra đầu hàng thì ta có thể tha cho các người khỏi chết, nếu còn tiếp tục phản kháng thì chỉ còn có một con đường chết.”
Bôn tên tuyệt thế Đại Tôn đã bắt đầu gọi hàng, không thể phá nổi trận pháp bảo hộ Thiên Bảo Cung mà trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách nào hơn nữa cũng không thể trở về như vậy, uất ức này há lại không trở thành trò cười sao. Mà trở về thì Thành Quân đại nhân sẽ đối đãi với bọn hắn thế nào? Mấy tên phế vậy hiển nhiên sẽ không được đại nhân coi trọng.
“Thiên Bảo Cung, các người đừng tưởng rằng trốn ở trong xác rùa đen thì có thể bình yên vô sự, chờ Thánh Quân đại nhân san bằng Trường Thương Thành, tùy tiện duỗi một đầu ngón tay cũng có thể phá được trận pháp. hộ cung của các ngươi, hiện tại các ngươi ngoan ngoãn ra nhận tội đầu hàng có lẽ còn có một con đường sống.”
“Không tệ, toàn bộ Trường Thương Thành trong đêm nay sẽ thành phế tích, từ nay sẽ biến mất trên thế giới, Thiên Bảo Cung các ngươi cho là mình có đường sống sao?”
“Rùa đen rụt đầu, lập tức chui ra đây đầu hàng, nếu không sẽ giết cả nhà các ngươi.”
Bốn vị tuyệt thế Đại Tôn đứng ở bên ngoài Thiên Bảo Cung không ngừng lên tiếng uy hiếp, không chút cố kị, vô. cùng phách lối, tựa hồ một khắc sau bọn hắn có để đạp đổ Thiên Bảo Cung của ngươi, để mặc sức cho bọn hắn nhào nặn
Vân Sơn Quận Thành, các đại gia tộc cùng tông môn nhìn nhau, im lặng cả nửa ngày. Ai cũng không ngờ rằng, bốn tuyệt thế Đại Tôn khí thế hung hăng tiến vào Thiên Bảo Cung, nhấc lên sóng gió nhập trời, nhất thời chấn kinh khắp nơi, khiến mọi người để ý, mắt thấy gần như: Thiên Bảo Cung bị diệt trong khoảnh khắc.
Nhưng mà kết quả lại làm cho bọn họ nghẹn họng trân trối…
Bốn vị tuyệt thế Đại Tôn lại bị một tòa pháp trận chặn ở ngoài cửa cung, nhất thời chỉ có thể giương mắt nhìn ngây ngốc ở ngoài sơn môn người ta không ngừng hét lớn uy hiếp.
Cơ mặt Trần Nguyên Thuỷ không ngừng run rẩy, theo. bản năng dời ánh mắt ra phía khác, không nhìn về phía bốn vị tuyệt thế Đại Tôn ở bên ngoài Thiên Bảo Cung kia.
Mất mặt! Qúa mất mặt!
Nguyên bản hắn chờ cho bốn vị tuyệt thế Đại Tôn đến chèn ép Thiên Bảo Cung, hung hăng giẫm dưới đất vũ nhục một phen để giải mối hận trong lòng, Nhưng mà bây giờ hắn lưu lại ở đây thì cảm thấy có chút xấu hổ, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên phản hồi Ma Hải Thiên Cung trước để đợi Thánh Quân tổ tiên điều động người cường đại hơn đến đánh Thiên Bảo Sơn.
Bốn tên tuyệt thế Đại Tôn kêu gào nửa ngày ở bên ngoài sơn môn nhưng tất cả uy hiếp đều như chìm xuống đáy biển, căn bản không có ai phản ứng lại bọn hắn.
Trong Thiên Bảo Cung đến một tiếng vang đều không có, yên tĩnh im ắng, tựa hồ coi bốn vị tuyệt thế Đại Tôn trờ thành không khí vậy.
“Ghê tởm, nếu như cho ta cơ hội, ta sẽ giảm giữ tất cả người của Thiên Bảo Cung trăm năm, khiến bọn hắn muốn sống không được muốn chết không xong.”
Chu Tỉnh Đại Tôn nhất thời đứng ngồi không yên, công cũng không được, lui cũng không xong, nếu cứ như vậy, cứ tiếp tục giày vò thế này thì bọn hắn chỉ trở thành trò cười càng lớn hơn thôi.
“Bốn tên nhãi nhép cũng dám ở trước sơn môn Thiên Bảo Cung ta kêu gào.”
Ngay lúc bốn vị tuyệt thế Đại Tôn đang xoắn xuýt vô cùng, không nghĩ ra kế sách thì một thanh âm nhàn nhạt từ Thiên Bảo Cung truyền ra.
Trong Thiên Bảo Điện, Hoa Nhất Nhiên bỗng nhiên mở mắt, một đạo thanh quang sáng chói bắn ra từ chỗ sâu trong con ngươi hắn, hư không tựa hồ bởi vì đạo ánh sáng kia mà bị cắt đứt, một cỗ khí tức sắc bén đến không cách nào diễn tả tràn ngập trong đại điện.
“Chủ nhân, để thuộc hạ tru sát bốn tên đạo chích kia.”
Hoa Nhất Nhiên cung kính thi lễ với Tịch Thiên Dạ một cái, sau đó liền quay người đi ra ngoài. Vẻn Vẹn mấy bước đã xuyên qua cung điện ngàn mét, đi qua cửa cung, đến bên ngoài quảng trường.
“Con chuột nhắt nhát gan! Rốt cục ngươi đã chịu hiện thân.”
Chu Tỉnh Đại Tôn nhìn thấy có người từ bên trong Thiên Bảo Cung đi ra thì lộ vẻ vui mừng, đây chính là tên Tôn giả của Thiên Bảo Cung mà bọn hắn trông thấy trước đó.
“Thiên Bảo Cung của ta không phải là nơi mà các ngươi có thể giương oai, nếu như các ngươi biết khó mà lui thì có lẽ ta có thể lưu lại mạng nhỏ cho các ngươi.” Hoa Nhất thản nhiên nói.
“Ha Ha, buồn cười a! Con rùa đen rụt đầu ngươi cũng dám phát ngôn bừa bãi trước mặt bản đại gia, có bản lĩnh ngươi tới giết ta a, nói mạnh miệng thì ai chả biết. Không thể giương oai trước Thiên Bảo Cung các ngươi? Hừ! Ta muốn giương oai thì giương oai ngươi có thể…”
Chu Tỉnh Đại Tôn cười ha ha, tựa gì nghe được chuyện gì hết sức buồn cười, chỉ vào Hoa Nhất Nhiên rồi ôm bụng cười, tiếng cười như sấm khiến thiên địa đều rung động một hồi. Đồng thời đánh ra từng đạo Đại Tôn Chi Lực đáng sợ, oanh kích những ngọn núi xung quanh Thiên Bảo Sơn, rừng cây, dòng sông, làm ra bộ dạng muốn giương oai tại Thiên Bảo Cung.
Mặc khác, ba tên Đại Tôn cũng đồng dạng cười ha ha, thi triển ra Đại Tôn lực lượng, không ngừng phá hoại hoàn cảnh chung quanh Thiên Bảo Sơn, mặc dù bọn hắn không cách nào đánh vào Thiên Bảo Sơn nhưng khu vực chung quanh nó lại không có một chút trận pháp bảo hộ nào, bọn hắn có thể tùy ý phá hoại.
“Gian ngoan bất linh! Nếu đã nhất định muốn chết thì đừng trách.”
Hoa Nhất Nhiên hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, thân ảnh lóe lên liền trực tiếp xuyên qua ngũ thải quang tráo, xuất hiện ngoài Thiên Bảo Sơn.