Chương 7 - Chương 7
Hoằng vương chết trận kia vậy mà đã trở lại.
Mọi người dù sắc mặt khác nhau, nhưng đều lập tức dừng mọi động tác, ngay cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cẩn trọng, không biết phải làm thế nào, nhìn về phía ai.
Thẩm Vân Thư vốn bị Tiêu Trầm Châu đẩy ngã ra đất, sắc mặt thất thần, lúc này lại vươn người đứng dậy, đôi mắt sáng lấp lánh, thậm chí còn vương những giọt nước mắt nhàn nhạt.
Tiêu Trầm Châu cũng sửng sốt, sầm mắt nhìn hồi lâu mới có thể phản ứng lại, nhận ra hắn.
Hắn cười từ long ỷ đứng dậy, vỗ tay, “Tốt, hoàng đệ trở về thì thật tốt, người đâu, mau đưa hoàng đệ vào chỗ ngồi.”
Tiêu Trầm Yến cầm kiếm, quỳ một bên gối xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Bệ hạ, trước khi đi thần đệ đã có một thỉnh cầu…..”
Toàn điện một phen chấn động, rồi lại yên tĩnh trở lại.
Ta nhìn vào Hoằng vương đang quỳ kia, trên người còn vương gió tuyết, đôi mắt đen mang theo tia lạnh lẽo, khắp người tràn ngập mùi máu tươi, bất giác ngừng múa..
Tiêu Trầm Châu khẽ nhếch môi bạc, nhìn về phía ta, “Trinh Nhi, trẫm cho ngươi ngừng sao?”
Ta cắn cắn môi, cố không rơi lệ, tiếp tục nhảy múa.
Đôi giày đã rách ra từ lâu, mũi chân ta không ngừng ma sát với mặt sàn, theo từng nhịp múa cũng đã nứt toác, trào ra từng giọt máu đỏ.
Tiêu Trầm Châu dường như lúc này mới hài lòng, quay lại nhìn về phía Tiêu Trầm Yến, Tiêu Trầm Yến lại một lần nữa mở miệng, “Bệ hạ……”
Tiêu Trầm Châu vậy mà lại trầm mặc.
Trong điện tĩnh lặng, hai người không ngừng giằng co, bên ngoài gió tuyết cũng giằng xé dữ dội.
Thật lâu sau, Tiêu Trầm Châu mới nhướng mày, lên tiếng, “Trẫm là thiên tử, lời vua là vàng, nói đi, hoàng đệ muốn chọn ai?”
Quần thần lúc này mới dám quay đầu, nhìn về phía Tiêu Trầm Yến.
Tiêu Trầm Yến đứng lên, thu kiếm, con ngươi tối đen trải qua sương gió cũng bạc đi mấy phần.
Hắn nhìn Thẩm Vân Thư rồi lại quét mắt nhìn ta.
Tim ta không ngừng đập thình thịch.
Hắn cầm kiếm trong tay, chậm rãi tiến về phía trước, nhìn chằm chằm Thẩm Vân Thư, Thẩm Vân Thư cũng thất thần nhìn hắn.
Không ai hay biết trong lòng hai người họ đang suy nghĩ điều gì.
Ta nhìn phía Tiêu Trầm Châu, cũng không hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ thấy trên mặt hắn toát lên một vẻ lạnh lẽo.
Tiêu Trầm Yến bước gần hơn một chút, ta nghĩ, hắn đã chọn Thẩm Vân Thư.
Hắn đột nhiên trở người, trường kiếm đảo qua dải lụa trắng của ta một cái, kéo về phía hắn.
Mà ta cũng thuận thế bị hắn kéo ngã vào trong lồng ngực.
Cơ thể mềm mại va vào áo giáp lạnh như băng của hắn khiến toàn thân ta đau nhức. Mùi máu tươi hòa quyện cùng mùi gió tuyết bùa vây lấy ta.
Ta khó chịu muốn giẫy ra, hắn lại cúi người ôm lấy hai gối ta, buộc ta nằm úp sấp trên vai hắn, ôm lấy giáp bạc buốt lạnh kia.
Bên tai vang lên tiếng hắn cười sảng khoái, “Hoàng huynh, thần đệ chọn yêu phi này.”